Tống Vãn Ý nở một nụ cười, đi theo người nọ vào trong một gian sương phòng rất tốt.
Phục Linh đang định theo vào thì nam tử bỗng quay đầu lại, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt sắc lạnh. Nàng ấy lập tức sợ hãi, đứng sững lại tại chỗ.
Tống Vãn Ý quay đầu ôn tồn nói: "Phục Linh, ngươi ở ngoài cửa chờ."
"Nhưng mà…" Lời vừa ra khỏi miệng, thấy Tống Vãn Ý khẽ lắc đầu, nàng ấy lại nuốt lời trở về, "Được rồi."
Hai người một mình vào trong sương phòng, bộ khoái sau khi khép cửa lại, cũng đứng nghiêm chỉnh canh giữ ở ngoài.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nam tử hỏi thẳng vào vấn đề, có vẻ hơi không kiên nhẫn.
Tống Vãn Ý chưa trả lời ngay, mà ôn tồn hỏi: "Xin hỏi đại nhân tôn danh?"
Nam tử nở một nụ cười nhạt, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tới tìm ta mà không biết tên ta sao?"
"Đại nhân không định cho ta biết sao?" Ánh mắt ôn nhu của nàng thoáng mang theo chút uy hϊếp, khiến nam tử cảm thấy một luồng hàn ý.
Trong hoàn cảnh như vậy, nói cho nàng cũng không sao, nam tử nhướng mày, nói: "Diệp Nam Phong."
Diệp Nam Phong? Hắn chính là người còn trẻ tuổi đã dựa vào thân phận Trạng Nguyên để thành đại lý tự khanh? Tống Vãn Ý tuy là người Giang Nam, nhưng cũng đã nghe qua danh tiếng của người này.
Diệp Nam Phong thấy nàng sững sờ, cười khinh thường: "Nói đi, ngươi muốn gì?"
Tống Vãn Ý lấy lại tinh thần, nhướng mày, nói: "Ta muốn trở thành ngỗ tác của Đại Lý Tự."
Diệp Nam Phong ngẩn ra tại chỗ, nàng thật sự làm hắn bất ngờ. Hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ đòi vàng bạc châu báu hay một thân phận địa vị nào đó, nhưng giờ lại muốn trở thành một ngỗ tác?! Quả thật là hiếm thấy!
"Ta vì sao phải đáp ứng ngươi?"
"Đại nhân chắc hẳn không muốn hôm qua việc bị người khác biết đi? Hôm qua đám người đuổi gϊếŧ là ai? Tại sao đại nhân lại đơn độc hành động? Tại sao lại giấu giếm thân phận?"
Nhìn nụ cười đắc ý trên gương mặt nàng, lòng Diệp Nam Phong bỗng chốc bốc cháy cơn giận. Một tiểu nữ tử dám đối mặt uy hϊếp hắn.
"Huống hồ, ta tinh thông y thuật, cũng có thể giúp đại nhân rất nhiều việc, chẳng hạn như hôm qua, hay như hôm nay."
"Hôm nay?"
"Đúng vậy, đại nhân không muốn biết người nọ trúng phải loại độc gì sao?"
Diệp Nam Phong nhướng mày, nghi ngờ liếc nhìn Tống Vãn Ý. Trong thành này, các ngỗ tác đều không biết, nàng một khuê nữ có thể biết được điều gì?
Tò mò khiến hắn nhượng bộ: "Loại độc dược gì?"
"Mạn đà la, thường sinh trưởng ở vùng phương nam. Đại nhân từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, chắc chắn là không hiểu."
Diệp Nam Phong có vẻ tin tưởng nàng hơn, nghĩ rằng giữ nàng bên cạnh cũng tốt, ít nhất có thể tránh để lộ việc hôm qua.
Một chức vụ ngỗ tác đối với hắn không phải việc khó. Hắn gật đầu, nói: "Nếu ngươi phá được án này, ta sẽ đồng ý."
Tống Vãn Ý tức thì vui vẻ ra mặt: "Một lời đã định."
Thấy nàng tự tin như vậy, Diệp Nam Phong có chút kinh ngạc.
"Xin hỏi cô nương tên gì?"
Tống Vãn Ý đột nhiên nhận ra mình chưa giới thiệu tên, liền vội vàng nói: "Tống Vãn Ý."
Tên của nàng có ý nghĩa thanh thoát, Diệp Nam Phong gật đầu: "Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tống cô nương."
"Hảo."