Nhưng Nguyên Bách Thiện đã không nhận điểm tâm do bọn họ đưa tới, mà đưa lại nó cho Nguyên Nguyên.
Sắp đến kỳ thi trong thư viện, Nguyên Bách Thiện đã chuẩn bị tốt, nhất định phải giành được hạng nhất trong kỳ thi này.
Vừa rời khỏi thư viện Mịch Lư, Nguyên Nguyên nhìn lên bầu trời, trong lòng đột nhiên có dự cảm.
Tuy bầu trời quang đãng nhưng khi gió lạnh thổi qua thì cây cối mọc ven đường đều lắc lư theo gió.
Mưa gió sắp đến.
“Mọi người còn muốn đi chơi chỗ nào nữa không, đợi lát nữa ta sẽ đưa các đệ đến chỗ Mã gia gia ngồi xe về nhà.” Nguyên Thiên Tùng tính thời gian.
Mỗi ngày Mã gia gia đều đi tới đi lui giữa thị trấn và Nguyên Gia thôn, hắn có thể tính được khoảng thời gian ông ấy đứng chờ, bây giờ còn sớm hơn thời gian dự tính, chắc chắn Mã gia gia vẫn còn ở Nguyên Gia Thôn chưa xuất phát.
Có vẻ Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đang suy nghĩ gì đó, thời gian này không có hội họp hay lễ hội náo nhiệt, đúng là không có nơi nào thú vị.
“Chúng ta đi đâu cũng được, nghe theo Lục muội.” Hai huynh đệ liếc nhau, cùng nói ra.
Nguyên Nguyên suy nghĩ một lúc, nàng lại không muốn ra ngoài dạo phố: “Nhị ca, hay là chúng ta đến chỗ ca ngồi chơi.”
Hôm nay trời sắp mưa rồi, nếu còn lảng vảng bên ngoài không về e rằng sẽ ướt nhẹp như gà tơi vào nồi canh.
Bọn họ không muốn đi đâu cả, vậy Nguyên Thiên Tùng đành đưa đến chỗ ở của mình.
Thật ra hắn không muốn dẫn Nguyên Nguyên đến đây cho lắm, Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt thì không sao, hai tiểu tử này có thể đến nhưng Nguyên Nguyên là một cô bé, đến chỗ có nhiều lão hán như vậy không ổn chút nào.
Nguyên Thiên Tùng ở trong ký túc xá của xưởng gỗ, bốn người một phòng, ngủ chung một giường nên vô cùng tùy ý.
“Ba người ở bên ngoài đợi ta một lúc, ta đi vào dọn dẹp một chút.” Nguyên Thiên Tùng chặn Nguyên Nguyên ở ngoài cửa, xấu hổ vội bước nhanh vào phòng.
Tuy bây giờ ba người khác ở cùng phòng đã đi làm nhưng trong phòng rất bừa bộn, chỉ có chỗ ngủ của Nguyên Thiên Tùng là sạch sẽ hơn một chút, những chỗ khác đều chất đủ đồ đạc.
Không thể để Nguyên Nguyên đi vào dưới tình huống thế này, hắn vội dọn quần áo vứt bừa bãi giấu vào một bên, sau đó mở cửa sổ thông gió.
Dù hắn làm như thế nhưng lúc Nguyên Nguyên đi vào vẫn ngửi thấy mùi khó chịu của những nam nhân cẩu thả kia.
Nguyên Thiên Tùng chuyển một chiếc ghế dài đến để đệ đệ muội muội ngồi xuống, mở điểm tâm ra và bưng nước ấm đến, trụng nước sôi mấy cái ly rồi rót nước cho bọn họ.
Thông qua cửa sổ Nguyên Nguyên có thể nhìn thấy đồ gỗ chưa hoàn thiện để trong sân, gió nhẹ thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi gỗ vụn.
“Nhị ca, các đồ vật bằng gỗ để trong sân có sợ gặp nước không?” Hình như là đồ do khách đặt mua.
Nguyên Thiên Tùng sững sờ, trong sân thật sự bày biện một số đồ chưa hoàn thành: “Vẫn chưa sơn, bây giờ chưa được đυ.ng nước. Họ cảm thấy mấy hôm nay thời tiết tốt nên lười dọn đi, cứ để ở đó không dịch chuyển.”
Nguyên Đồng Nguyệt ngồi dậy nhìn ra bên ngoài: “Nhị ca, các huynh ngồi ghế dựa đó sao? Trông thật phức tạp.”
Từ xa hắn vẫn có thể nhìn thấy những đường vân tinh xảo trên bề mặt, bình thường đồ dùng trong nhà vốn không cần trang trí những hoa văn đó, chắc chắn do người không phú cũng quý đặt mua.
“Đây không phải ghế, là giường.” Nguyên Đồng Niên nghiêm túc sửa lại cho đúng.
Nguyên Đồng Nguyệt xua tay: “Cũng giống vậy thôi!”
“Do một người khách vừa đặt mua, hai ngày nữa sẽ giao đến đó, không phải ghế cũng không phải giường, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ lắm.” Mỗi tay Nguyên Thiên Tùng đè một cái đầu, thân mật xoa nhẹ hai cái trên đầu Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt.
Nguyên Nguyên uống một ngụm trà nhỏ, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên tốt bụng nhắc nhở: “Nhị ca, tốt nhất nên thu dọn mấy thứ kia, hình như trời sắp mưa rồi.”
“Trời mưa à?” Nguyên Thiên Tùng nhìn bầu trời thông qua cửa sổ: “Thời tiết bên ngoài rất tốt, sao có thể mưa…”
Một tiếng ầm vang lên.
Sét đánh giữa trời quang, một tiếng sét vang lên ngắt lời Nguyên Thiên Tùng.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ…
Trong lòng Nguyên Thiên Tùng nghĩ như vậy, hắn vội chạy ra xem.
Vừa rồi trời còn trong xanh, đột nhiên trở thành mây đen dày đặc. Bầu trời đen kịt khiến lòng người cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Hạt mưa to bằng hạt đậu từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt Nguyên Thiên Tùng.
“Hỏng rồi… Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ! Ra giúp đi!” Nguyên Thiên Tùng hét lớn, bản thân đã chạy đến chỗ mấy vật liệu gỗ, ôm chúng chạy vào trong lều.