Mấy người cùng nhau mua chút bột mì và thịt heo tươi, đây là thứ sẽ mang về nhà. Người trong thôn sống túng thiếu, một tháng chưa chắc có thể được ăn một bữa thức ăn mặn.
Sau khi mua xong mấy thứ này, họ lại đến tiểu điếm định mua một chút trái cây khô và điểm tâm mang đến thăm Nguyên Bách Thiện.
Nguyên Bách Thiện đọc sách ở thư viện rất vất vả, phải ăn nhiều đồ bổ một chút, lúc trước Nguyên Thiên Tùng cũng thường xuyên mua một chút điểm tâm ngọt cho y.
Lúc ra khỏi tiệm đồ ngọt Nguyên Nguyên luôn mất tập trung, Nguyên Thiên Tùng hỏi nàng có muốn ăn không thì nàng cũng không có hứng thú. Lúc này, ánh mắt của nàng bị sạp hàng nhỏ ở đối diện hấp dẫn.
Mãi đến khi cùng nhau chọn mua đồ xong, Nguyên Nguyên lập tức chạy tới bên cạnh sạp hàng.
Vừa rồi nàng đã cảm thấy cái sạp hàng này không tầm thường, sau khi chạy tới, ánh mắt nàng lập tức dán chặt vào một miếng ngọc thô.
Trên khối ngọc này có rất nhiều linh khí, tuy nó chưa được tạo hình nhưng đây là thứ trừ tà tránh tai rất tốt.
Chủ sạp này cũng không giống người khác, hắn không phải người Trung Nguyên, mà là một thương nhân người Hồ. Hắn có mái tóc xoăn màu nâu, con ngươi nhạt màu, để bộ râu quai nón, quần áo mặc trên người cũng không giống phong cách Trung Nguyên.
Hắn vô cùng nhiệt tình chào đón khách bằng chút ngôn ngữ Trung Nguyên không quá thành thạo của mình, có mặt dây chuyền và các loại dây chuyền kết hợp với đủ loại mặt ngọc nhiều màu sắc.
“Chỉ có một… Mời xem…”
Đáng tiếc trang phục và vốn từ ngữ không lưu loát của hắn không mời chào được một người khách nào.
Chỉ có một mình Nguyên Nguyên là khác biệt, nàng chủ động đến đó.
Thương nhân người Hồ nhìn thấy khách đến cửa lập tức vô cùng nhiệt tình, giới thiệu hết sản phẩm này đến sản phẩm khác với Nguyên Nguyên. Vì quá kích động, cộng thêm tiếng Trung Nguyên của hắn vốn đã không tốt khiến Nguyên Nguyên ngẩn ra, nghe không hiểu một câu nào.
Cái sạp nhỏ này của hắn bán không thiếu thứ gì, tất cả đều là một số đồ Tây Vực hiếm thấy ở nơi này, đá quý và một số hạt giống đen thui.
Nguyên Nguyên cầm khối ngọc thạch kia lên nhìn rồi hỏi giá cả thương nhân người Hồ, không thể để bảo bối tốt như vậy nhiễm bụi trần: “Ông chủ, cái này bán thế nào?”
Thương nhân người Hồ giơ bàn tay ra, đưa ra năm ngón: “Năm lạnh!”
Chắc là năm lượng. Trong lòng Nguyên Nguyên thầm tính toán, nếu cây hà thủ ô kia có thể bán được năm trăm lượng thì khối ngọc thô này nhất định bán được năm ngàn lượng. Bây giờ hắn chỉ cần năm lượng, vậy nhất định không lỗ.
Nàng chắc chắn sẽ mua khối ngọc thô này, ngoài khối ngọc ra, nàng không cảm thấy hứng thú với các món đồ kỳ lạ hiếm thấy khác, chỉ còn sót lại hạt giống đựng trong cái lọ nhỏ là khiến Nguyên Nguyên chú ý.
“Ông chủ, đây là hạt giống gì?” Nguyên Nguyên tò mò hỏi.
Những loại rau dưa trồng trong nhà cũng khá rất tốt, có nấm, rau dại và rau xanh củ cải trên núi, ăn một hai tháng cũng chẳng sao, nhưng ăn mãi Nguyên Nguyên cũng cảm thấy rất ngán, dù sao cũng nên thay đổi khẩu vị một chút.
“Quả hồng… Màu đỏ, củ cải, cũng màu đỏ… Trái cây, trồng ra, ngọt…”
Nguyên Nguyên mím chặt môi, nàng hoàn toàn không hiểu thương nhân người Hồ đang nói gì, nhưng nàng muốn quan sát kỹ xem thế nào nên cầm từng hạt giống lên nhìn một chút. Chỉ mất một lúc mà Nhị ca Nguyên Thiên Tùng đã trò chuyện thân thiết với thương nhân người Hồ.
Bọn họ nói bằng tiếng Tây Vực mà Nguyên Nguyên nghe không hiểu, có lẽ vì nơi này rất ít người hiểu được tiếng Tây Vực nên thương nhân người Hồ kia có vẻ rất vui mừng, nhìn vẻ mặt của hắn cứ như phải kết bái huynh đệ với Nguyên Thiên Tùng.
Nguyên Nguyên quên cả việc bỏ hạt giống trong tay xuống, ngơ ngác lắng nghe.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đã quen từ lâu, Nguyên Đồng Niên thấy Nguyên Nguyên kinh ngạc như vậy bèn nhẹ giọng giải thích: “Nhị ca thường xuyên tiếp xúc với người ở các nơi nên học được ngôn ngữ của bọn họ rất nhanh. Không chỉ tiếng Tây Vực, Nhị ca còn biết tiếng của những vùng khác.”
“Đúng vậy, chẳng hạn như Tiểu Hồ thôn trong thâm sơn cùng cốc cách chúng ta hai ngọn núi, không ai hiểu tiếng của bọn họ, vậy mà nhị ca của chúng ta chỉ mất mấy ngày đã học được.” Nguyên Đồng Nguyệt lấy một ví dụ dễ hiểu.
Nghe thấy việc này, trong lòng Nguyên Nguyên vô cùng sùng bái Nguyên Thiên Tùng, đây có lẽ chính là người được trời phú cho khả năng ngôn ngữ.