Nàng phải lén lên núi tưới nước, sau đó mọi người sẽ kinh ngạc cho xem!
Không có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, đợi đến khi về nhà, Nguyên Đồng Nguyệt lập tức chia sẻ chuyện đào được cây hà thủ ô cho Nguyên mẫu và Nguyên nãi nghe.
Hắn khoa tay múa chân lung tung, miêu tả sinh động như thật, cuối cùng lấy cây hà thủ ô được bọc trong vải ra.
“Trời ạ!” Nguyên mẫu lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, đứng xa ra giống như bị dọa sợ.
Nguyên nãi chắp tay trước ngực niệm bái tạ trời cao. Bà không phải tạ ông trời cho nhà bà một cây hà thủ ô lớn như vậy, mà bà tạ ơn ông trời đã mang tiểu phúc bảo Nguyên Nguyên đến nhà họ.
“Nãi nãi, mẫu thân, mọi người đừng quá kích động, ngày mai chúng ta sẽ cầm nó đến tiệm thuốc trong thị trấn bán.” Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Niên cùng nhau gói kỹ dược liệu, cất chỗ thích hợp.
“Tiểu Lục, cái này thật sự do con tìm được à?” Nguyên mẫu kinh ngạc cảm thán.
Trên núi thật sự có thảo dược nhưng đã bị người khác đào hết, nhà họ chỉ đào được một chút cây non mới mọc, đào thứ trưởng thành không đào cây con, vốn định chờ nó trưởng thành lại hái thì không ngờ hôm sau đã bị người ta hái mất.
Một cây hà thủ ô lớn như vậy chắc chắn mọc dưới tầm ngắm của rất nhiều người, vậy nguy hiểm biết bao.
Nguyên Nguyên gật đầu thừa nhận chính mình làm việc này, chờ nghe Nguyên mẫu khích lệ. Không ngờ Nguyên mẫu lại đau lòng kéo nàng qua, âu yếm sờ khuôn mặt nàng rồi nói lời thấm thía: “Tiểu Lục, chúng ta đừng bao giờ tới những chỗ nguy hiểm nữa được không, an toàn mới là quan trọng nhất. Mẫu thân không mong gì cả, chỉ mong con có thể bình an mạnh khỏe lớn lên mà thôi.”
Ở trong mắt Nguyên mẫu, dù hà thủ ô có lớn cỡ nào, hay là thảo dược quý hiếm đến đâu cũng không quan trọng bằng sự an toàn của các con mình.
Nguyên Nguyên đột nhiên cảm thấy cánh mũi hơi cay, nghe rõ giọng nói của Nguyên mẫu mà hốc mắt nàng ươn ướt. Nàng nhắm mắt lại nhào vào lòng Nguyên mẫu, nuốt nước mắt ngược vào trong. Khóc nhè trước mặt bao nhiêu người không tốt chút nào, nhưng cái ôm của mẫu thân thật ấm áp.
“Được rồi được rồi, có mẫu thân ở đây.” Nguyên mẫu còn tưởng nàng sợ nên vỗ về lưng nàng.
Trong lòng Nguyên Nguyên càng thêm quyết tâm, muốn cho cả gia đình một cuộc sống yên vui hạnh phúc.
…
Hôm nay là ngày Nguyên Thiên Tùng được nghỉ tại tiệm mộc ở trấn trên, người Nguyên gia sẽ đem đồ lên cho hắn bán trong trấn. Nếu đã dự định lên trấn trên, vậy chắc chắn không thể thiếu việc đến thư viện gặp Nguyên Bách Thiện.
Nguyên Gia thôn cách thị trấn không xa, nhưng cũng không gần lắm, người nào muốn đến thị trấn đều phải đi xe ngựa nhà Mã gia gia.
Xe ngựa nhà ông không giống loại xe sang dành cho nhà giàu, có một con ngựa kéo một thùng xe xa hoa, bên trong đủ chỗ cho hai ba người.
Vì mỗi ngày có rất nhiều người trong thôn muốn lên thị trấn, và cũng có rất nhiều người muốn từ trấn trên về thôn, xe ngựa nhà họ là một thùng xe to, có thể chứa được bảy tám người, nhiều nhất không quá mười người.
Nếu mang theo nhiều đồ thì chỉ có thể chở được bốn năm người.
Mỗi ngày Mã gia gia đi tới đi lui hai chuyến giữa thị trấn và Nguyên Gia thôn, quá giờ không đợi.
Nguyên Vạn Nhất bận bịu công việc đồng áng không có thời gian lên trấn, trước đây luôn do hai người Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt mang đồ đi, nhưng hôm nay có thêm Nguyên Nguyên.
Trời còn chưa sáng, Nguyên Nguyên đã đi theo Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt ra cửa thôn. Nguyên Vạn Nhất cõng một cái sọt lớn đựng đồ đưa lên xe ngựa cho bọn họ. Ngoại trừ ba huynh muội bọn họ thì còn có hai đại bá cùng thôn cũng lên thị trấn, họ cũng mang theo rất nhiều đồ. Đến lúc này, cuối cùng trên xe không còn chỗ trống.
Nguyên Nguyên vẫy tay tạm biệt Nguyên Vạn Nhất, nàng ngồi ở giữa hai ca ca nên khá thoải mái, một đống đồ bỏ bên cạnh.
“Tiểu Lục, đi theo Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, đừng chạy lung tung đấy! Trên trấn không như trong thôn chúng ta, chạy lạc sẽ không tìm được đâu! Trở về sớm một chút.” Nguyên Vạn Nhất cẩn thận dặn dò.
Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cười nói: “Muội biết rồi đại ca, nếu hôm nay chúng ta không thể về thì đại ca không cần lo lắng.”
Nàng nhất định không chạy lung tung, nhưng e rằng hôm nay không về được rồi.
Nguyên Vạn Nhất chỉ nghĩ là Nguyên Nguyên nói bậy: “Làm gì có chuyện không thể về, chẳng lẽ muội muốn ở lại trấn trên không về sao?”
Nguyên Nguyên không nói gì, nhìn thiên tượng hôm nay có lẽ thật sự phải ở lại thị trấn.