Nguyên Đồng Nguyệt ngượng ngùng gãi đầu: “Ta rảnh rỗi không có việc gì lại tự mình đến núi nam vẽ tranh, Lục muội có thể tham khảo hình ảnh trên đó.” Hắn không hề giấu giếm suy nghĩ của mình, chỉ ra những chỗ đánh dấu trên đó.
“Nơi này vẽ ba vòng tròn, chứng tỏ thứ này vô cùng quý giá, nếu lục muội muội nhìn thấy thì lập tức gọi ca ca tới nhé!”
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, nàng hiểu hắn sợ mình làm hỏng, dù sao tranh mà Ngũ ca đưa cho nàng chỉ là một củ nhân sâm dại.
“Muội biết rồi Tứ ca, Ngũ ca, bây giờ chúng ta xuất phát thôi!” Nguyên Nguyên gấp không chờ nổi.
Trong không gian của nàng có nhiều cánh đồng thảo dược, nhân sâm trong đó không phải nhân sâm dại, nhưng hiệu quả tốt hơn nhân sâm bình thường rất nhiều.
Cánh đồng thuốc là cơ nghiệp do tổ sư gia các đời trước để lại, đệ tử trong môn phải chăm chỉ trông nom mới có được, nàng không thể lấy tất cả ra đổi tiền.
Ngoại trừ nhân sâm thì nàng còn có các loại dược liệu khác, chúng đều được tổ sư gia sưu tầm và gieo trồng, nàng vẫn luôn không coi trọng những cánh đồng thuốc này. Nhưng dựa theo tình huống hiện tại, thậm chí Nguyên Nguyên càng muốn nhổ cánh đồng thuốc này để trồng lương thực, như thế cả gia đình mới có thể ăn no.
…
Nguyên Nguyên đi cùng Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt lên núi, nàng xử lý mọi việc rất ổn thỏa nên người nhà mới yên tâm để nàng đi.
“Lục muội muội bước đi cẩn thận, đừng để trượt chân, nhìn thấy thứ gì cũng đừng động tay vào, dùng cái cuốc nhỏ là được. Đất trên núi này có trộn lẫn sỏi đá, đừng để đá cắt đứt tay.” Nguyên Đồng Niên đưa cái cuốc nhỏ cho Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên chưa từng làm việc đồng áng, lại là con gái, ngón tay mềm mịn hơn bọn họ.
“Được.” Nguyên Nguyên cầm cái cuốc bằng một tay rồi giơ lên, trông vô cùng hứng thú.
Đây là cái cuốc nhỏ nhất trong nhà, Nguyên Nguyên cầm rất vừa tay. Nàng lập tức mang cái cuốc nhỏ của mình bắt đầu đi tìm kiếm.
Trước khi bắt đầu tìm kiếm, đầu tiên nàng nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nhắm mắt tính toán một chút, sau đó đi về hướng có phong thủy tốt nhất trong núi.
Dựa theo tình huống bình thường, nơi có phong thủy tốt nhất là nơi tập hợp nhiều linh khí nhất, nuôi cơ thể và nuôi vật cũng tốt nhất, có thiên tài địa bảo gì cũng sẽ ưu tiên phát triển ở chỗ này.
Xác định xong vị trí, Nguyên Nguyên đã có mục tiêu.
Nguyên Đồng Niên đang nhổ rau dại, hái nấm và quả dại vô cùng nghiêm túc, Nguyên Đồng Nguyệt cũng vừa tìm kiếm vừa đào, chẳng qua tốc độ của hắn chậm hơn Nguyên Đồng Niên rất nhiều.
Nhìn thấy Nguyên Nguyên chỉ đi một mình, Nguyên Đồng Niên nhắc nhở một câu: “Lục muội muội, cẩn thận một chút, đừng đi xa quá!”
“Yên tâm đi ngũ ca, muội không đi xa!”
Nói như vậy nhưng bóng dáng nhỏ bé của Nguyên Nguyên đã biến mất sau bụi cây, Nguyên Đồng Nguyệt thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn lại, chỉ khi nhìn thấy cái đầu Nguyên Nguyên lúc ẩn lúc hiện hắn mới yên tâm.
Khi đó Nguyên Nguyên đang ngẩn người nhìn mặt đất trụi lủi, nơi này đúng là nơi chứa nhiều linh khí nhất gần đó giống như nàng suy đoán, chỉ tiếc nó đã trống trơn, ngay cả một ngọn cỏ cũng không còn, đừng nói đến những loại thảo dược khác.
“Ôi thôi thôi, dù sao ngọn núi này cũng không phải nhà ta, đương nhiên người khác cũng có thể đào.” Nguyên Nguyên ngồi xổm trên mặt đất thở dài, vừa chống cằm vừa cầm cái cuốc nhỏ, cào đất từng chút từng chút.
Mãi đến khi mình đào ra một cái hố nhỏ ngay dưới chân, Nguyên Nguyên mới đột nhiên phấn chấn trở lại.
Nàng lập tức lấy lại tinh thần, từ không gian Huyền Linh lấy ra hai cây thảo dược quý giá rồi chôn vào đó.
Nàng chôn được một nửa lại cảm thấy không ổn lắm, có lẽ để hai cây mọc cùng một chỗ như vậy quá không thực tế, nên nàng lặng lẽ rút lại một cây.
Sau đó Nguyên Nguyên lại cố gắng nén đất thật chặt, rải chút đất khô lên xung quanh, rồi lấy cỏ lấp lại một chút, sau đó hắng giọng ho khan:
“Tứ ca ngũ ca! Hình như bên này có thảo dược! Có một cây rất lớn! Trông còn lớn hơn tay của muội!”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt cùng quay đầu. Lúc này, đồ trên núi đã bị người ta đào sắp không còn gì, họ có thể tìm được một chút đặc sản vùng núi đã tốt lắm rồi, làm gì còn thảo dược chứ.
Có lẽ Nguyên Nguyên nhìn lầm rồi…
Hai người ôm suy nghĩ như vậy cùng tìm đến chỗ Nguyên Nguyên, nên khi nhìn thấy thảo dược thật sự lớn hơn tay của nàng thì ngây ngẩn cả người.
Đó là một cây hà thủ ô.