“Thôi được rồi, con đi cùng Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ, đừng chạy loạn.” Nguyên mẫu sờ mặt Nguyên Nguyên. Hôm nay trên đầu nàng buộc tóc thành hai sừng nhỏ, cột dây đỏ rất đáng yêu
Nguyên mẫu lại dặn dò Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt: “Hai người các con đừng gây thêm phiền phức cho Lưu đại nương, bà ấy sống một mình không dễ dàng, đây là một ít nấm phơi khô và rau xanh trong nhà chúng ta, các con mang theo đưa cho bà ấy đi.”
"Vâng mẫu thân, con biết rồi.” Nguyên Đồng Niên nhận lấy cái sọt nhỏ trong tay mẫu thân, sau đó nhét vào tay Nguyên Đồng Nguyệt.
Nguyên Đồng Nguyệt: “?”
Hắn đi theo làm chân sai vặt à? Hắn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nuốt khổ vào lòng.
Nguyên Nguyên một tay nắm tay Nguyên Đồng Niên, một tay nắm tay Nguyên Đồng Nguyệt, đi giữa hai người.
Nhà Lưu đại nương cách đó không xa, Lưu đại nương cũng thường xuyên qua nhà thăm hỏi, mỗi lần đến luôn mang theo trứng gà cho Nguyên Nguyên ăn.
Không phải vô cớ mà bà ấy yêu thương Nguyên Nguyên.
“Tứ ca Ngũ ca, Lưu đại nương không có người thân sao?” Nguyên Nguyên hỏi.
“Có, nhưng họ không ở đây.” Nguyên Đồng Niên trả lời.
Hắn nhìn vẻ mặt buồn bã của Nguyên Nguyên còn tưởng rằng Nguyên Nguyên lo lắng người thân của mình cũng đi mất, vì thế an ủi: “Lục muội muội không cần lo lắng, các ca ca sẽ ở bên cạnh muội.”
Nguyên Đồng Nguyệt không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn nói thẳng: “Trước kia Lưu đại nương có một khuê nữ nhưng đã mất tích, sau đó trượng phu của bà ấy cũng mất tích.”
Nguyên Đồng Niên trừng mắt liếc hắn một cái, ra hiệu cho hắn nói chuyện chú ý một chút. Nguyên Đồng Nguyệt nhún vai, hắn chỉ nói sự thật, chẳng qua không dễ nghe mà thôi.
Nguyên Nguyên lập tức hiểu rõ, thảo nào, vậy thì đúng rồi.
Hôm qua nàng thấy Lưu đại nương bị oán khí quấn thân, và đây là lý do.
Nữ nhi của Lưu đại nương không phải mất tích, mà là đã chết.
Nhưng vì không được an táng tử tế nên sinh ra oán khí, Lưu đại nương mới bị oán khí này quấn thân.
Nguyên Nguyên đi theo hai vị ca ca tới nhà Lưu đại nương, nhà bà ấy không bằng nhà Nguyên Nguyên, nhà Nguyên Nguyên có mấy nam nhi có thể làm ruộng giúp đỡ gia đình. Lưu đại nương trên không có phụ mẫu dưới không có con cái, ngay cả trượng phu duy nhất có thể dựa vào cũng biến mất.
Bà ấy lẻ loi một mình làm việc nuôi bản thân, không thể trông nom đồng ruộng của gia đình nên rất nhiều đất đai bỏ hoang, thường ngày chỉ nuôi gà. Có lúc tiền bán trứng gà cũng không đủ nuôi sống chính mình, thật sự rất khổ.
Nhà của bà ấy cũng là một ngôi nhà nhỏ bằng gạch vuông, chỉ có một cái sân và hai căn phòng nhỏ, trong đó một phòng là do Lưu đại nương xây thêm khi có con, chỉ tiếc đến bây giờ không có ai sống.
Trong sân trồng một cây hòe nhỏ, thoạt nhìn có vẻ được vài năm tuổi rồi nhưng không cao lắm, Nguyên Nguyên từ xa đi tới bất chợt nhìn thấy cây hòe này.
Họ còn chưa tới nơi, Nguyên Nguyên đã nghe thấy tiếng cục tác của đám gà mái, có một con dám chạy ra khỏi cửa, vươn cái cổ chậm chạp bước đi.
Nó xông thẳng tới chỗ Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên duỗi tay ra bắt khiến nó hoảng sợ vội bỏ chạy, cuối cùng gà mái bị Nguyên Nguyên lùa vào sân.
Lưu đại nương đang định đuổi theo gà mái, vừa ngẩng đầu thì thấy hai ca ca hộ tống Nguyên Nguyên tới đây.
Bà ấy vội vàng lau tay vào chiếc tạp dề cũ nát, chiếc tạp dề này được làm từ quần áo rách không thể mặc được nữa. Đợi đến khi bà ấy cảm thấy tay được lau sạch sẽ rồi mới duỗi về phía Nguyên Nguyên, muốn dắt nàng vào nhà.
Nguyên Nguyên không hề do dự đưa tay ra, Lưu đại nương cầm bàn tay nhỏ mềm mại của nàng mà trái tim cũng mềm theo.
“Tiểu Niên, Tiểu Nguyệt, hai đứa đừng đứng đó nữa, mau vào đây ngồi.” Sau khi Lưu đại nương tiếp đón bọn họ vào nhà mới thấy trên tay Nguyên Đồng Nguyệt còn cầm theo đồ.
“Tiểu Nguyệt, mau để đồ chỗ nào đó đi, mấy đứa tới là được rồi, mang theo đồ làm gì! Lần sau mẫu thân mấy đứa bảo cầm theo đồ thì tuyệt đối đừng cầm, không cần phải mệt như vậy!”
Nguyên Đồng Nguyệt đặt cái sọt trong tay trên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh tường, đảm bảo những con gà mái kia sẽ không mổ đến, lúc này hắn mới phủi tay cười tủm tỉm trả lời Lưu đại nương.
“Đại nương, con khỏe lắm!” Hắn vỗ mạnh ngực mình.
Nhưng cơ thể hắn nhỏ bé thì khỏe mạnh chỗ nào, Nguyên Nguyên cười khẽ, đúng là cần phải cho ca ca ăn chút đồ bổ vào lúc cơ thể đang phát triển, nếu không sau này không cao thì làm sao đây.