Đôi mắt Bùi Diệc nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tuy Tích, đơn giản như thể không có gì, lại giống như dải ngân hà rực rỡ nhất trong vũ trụ.
Hắn đột nhiên lại cười một tiếng, buông Bùi Diệc ra đẩy cậu ra đứng trước xe lăn. Hắn dùng một tay chống tay vịn xe lăn nghiêng người về phía Bùi Diệc nói: "Đứng thẳng, không được động."
Bùi Diệc không hiểu yêu cầu này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng như một cây cột, thẳng tắp nhìn Thẩm Tuy Tích, không dám nhúc nhích.
Thẩm Tuy Tích cũng đột nhiên không động đậy, cứ ngồi trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào cậu.
Bùi Diệc không biết Thẩm Tuy Tích muốn làm gì, cậu không tự chủ được mà nhìn vào mắt Thẩm Tuy Tích, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó giống như rắn bò trên người cậu, quấn quanh thân thể cậu từng chút từng chút một bò lên, nhưng lại không có gì cả, cậu không sờ được không nhìn thấy, nhưng cảm giác trên thân thể lại không biến mất.
"Ưʍ..."
Cậu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, trong mũi tràn ngập mùi vị lạnh lẽo ẩm ướt, cơ thể không tự chủ được bắt đầu mềm nhũn, run rẩy.
Vào lúc tin tức tố sắp mất khống chế, cổ cậu dường như bị dây thừng vô hình thô cứng siết chặt, cậu kịch liệt vùng vẫy.
"Đừng... đừng gϊếŧ em! Em sẽ ngoan ngoãn, Thẩm Tuy Tích."
Bùi Diệc theo bản năng kêu lên, một lúc sau cảm giác siết chặt trên cổ đột ngột biến mất, cả người cậu mềm nhũn ngã xuống đất.
Thẩm Tuy Tích đột nhiên xoay xe lăn, đi mất.
Bùi Diệc xoa cổ thở hổn hển, ánh mắt đuổi theo Thẩm Tuy Tích, cậu không biết phải làm sao, là đi theo Thẩm Tuy Tích, hay là ở lại không động đậy.
Thẩm Tuy Tích không giống như trong sách viết, không phải vì cậu là Omega phù hợp 100% mà lập tức muốn đánh dấu cậu.
Chưa đợi cậu đưa ra quyết định, Thẩm Tuy Tích đã biến mất, cậu lấy lại sức lực từ từ bò dậy, nhặt lại bó hoa mà Thẩm Tuy Tích đã ném đi, bây giờ đây là thứ duy nhất cậu sở hữu.
Cậu ôm hoa vào lòng, ngơ ngác đứng trong cung điện mờ tối, không biết phải làm gì.
Cung điện ẩm ướt lạnh lẽo, Bùi Diệc đứng một lúc đột nhiên rùng mình một cái, cậu mới để ý đến xung quanh, cung điện nhìn từ bên ngoài có bốn năm tầng, nhưng bên trong lại chỉ có một tầng, trần nhà cao vυ't, trong cung điện rộng lớn ngoại trừ tòa nhà không có gì cả.
Bùi Diệc lại run lên, rồi ôm hoa chạy ra khỏi cung điện.
Bên ngoài cũng không có gì cả, cậu không thể ra khỏi nơi này, chỉ có thể ngồi trên bậc thang trước cửa, phơi nắng sao, cuối cùng cũng không còn lạnh nữa.
Cậu ôm hoa, ngẩn người, không cẩn thận ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh lại là vì lạnh.
Đêm đầu hè cũng một luồng khí lạnh, Bùi Diệc xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời đã hoàn toàn tối, có lẽ vì gần bầu trời nên sao rất rõ.
Cậu không nhịn được vui vẻ lên, nơi này cũng không phải là hoàn toàn không tốt, còn có sao rất đẹp.
Nhưng ngay sau đó một cơn gió thổi tới, cậu lập tức run lên, không quan tâm đến việc ngắm sao, đứng dậy chạy vào trong cung điện.
Cung điện đêm tối hơn, ánh sao chiếu vào từ cửa sổ sát đất cao vυ't in xuống đất những mảng sáng, ánh mắt Bùi Diệc quét qua, không khỏi rùng mình, nơi này thật sự quá lớn, lại quá lạnh, không ấm hơn bên ngoài chút nào.