Sau Khi Bé Omega Đáng Thương Bị Dâng Hiến Cho Tà Thần

Chương 2

AO có độ phù hợp đạt 90% trở lên sẽ bị tin tức tố của đối phương thu hút theo bản năng, 100% về lý thuyết thì không có Alpha nào có thể cưỡng lại, chỉ cần si mê, cho dù là Alpha tàn bạo nhất cũng sẽ nâng niu Omega của mình.

Nhưng bà sợ Bùi Diệc ngốc nghếch căn bản không biết cách đối phó với Alpha, đặc biệt là Alpha đáng sợ nhất kia.

"Nhị thiếu gia, nên đi rồi."

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, người quản gia đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn vào trong.

Căn phòng này là phòng khách, Bùi Diệc sáng nay mới từ tinh cầu xa xôi đến, nghỉ ngơi chưa được 2 tiếng, hành lý còn chưa kịp mở ra đã phải đi rồi.

Cậu đứng dậy, soi gương luyện tập nụ cười, rồi nói: "Dung ma ma, con đi đây. Người về nhớ tưới nước cho vườn của con, đợi sau này con quay lại chăm sóc chúng."

Dung ma ma nghẹn ngào, nhìn Bùi Diệc không nỡ, đứa trẻ này căn bản không hiểu vào cung rồi thì không thể quay lại nữa.

Những lời này bà không nói ra được, chỉ đáp: "Được, ta đợi con về."

Bùi Diệc mỉm cười, xách vali của mình lên, quản gia lập tức ngăn lại.

"Cậu không cần mang theo gì cả."

Bùi Diệc cố gắng nói: "Nhưng đây là hành lý của tôi, tôi mang từ nhà đến."

"Trong hoàng cung cái gì không có, những thứ của cậu chỉ làm người ta chê cười."

Bùi Diệc chà xát tay lên ống quần, cẩn thận hỏi: "Vậy tôi có thể mang theo hoa của tôi không? Lần đầu đến cửa phải chuẩn bị quà, là hoa tôi tự tay hái từ trong vườn."

Quản gia quay đầu nhìn bó hoa tươi trên bàn, bay đến đây cả ngày trời mà vẫn nở rộ, không hề héo úa.

Nhưng ông ta vẫn lạnh lùng đáp: "Không được mang."

Bùi Diệc uất ức nhìn quản gia, hai tay ôm chặt hoa ngồi xuống ghế, giả vờ như cậu bị dính chặt vào ghế không đứng dậy được.

"Cậu tưởng đây là hành tinh xa xôi, mặc cậu làm mưa làm gió."

Quản gia sải bước vào phòng, đưa tay ra định kéo cậu.

"Dừng tay!"

Bùi Dữ Hằng đột nhiên xuất hiện ở cửa, quát lên một tiếng, quản gia lập tức lùi lại.

Ông ta bước vào phòng, đi đến trước mặt Bùi Diệc, cúi người xuống nói với vẻ mặt đầy ân cần: "Tiểu Diệc, những năm này đã làm con chịu khổ rồi, cha những năm này đã bỏ bê con, sau này cha nhất định sẽ bù đắp cho con. Lần này coi như con giúp cha, nếu con không đi, cha và cả Bùi gia đều sẽ gặp rắc rối."

"Mấy người gặp rắc rối, liên quan gì đến tôi?"

Bùi Diệc chớp mắt nhìn Bùi Dữ Hằng, ánh mắt đầy vẻ không hiểu và nghiêm túc hỏi.

Sắc mặt Bùi Dữ Hằng biến đổi, cố gắng giữ vững vẻ mặt: "Tiểu Diệc, cha biết con đang giận cha, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà."