“Không…”
Lời từ chối nói được nửa chừng, Giang Lạc chợt khựng lại.
Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi nhà họ Giang— bố mẹ Giang chỉ nuôi cô đến năm 18 tuổi.
Hơn nữa, sau khi biết được sự thật bị che giấu bấy lâu nay, từng giây phút ở lại nhà họ đều khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Giang Lạc đã quen với cuộc sống xa hoa, ngay cả khi sống trong thế giới mạt thế đầy thây ma, dưới sự che chở của đại lão Túc Dung, cô vẫn có thể đeo vàng khoác bạc, ngày ngày ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng.
Để duy trì cuộc sống như vậy, cần một khoản tiền khổng lồ.
Mà làm nghệ sĩ chính là cách nhanh nhất để phất lên chỉ sau một đêm.
Hơn nữa nếu bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ sẽ rất khó để gặp lại Chu Phán.
Người đàn ông tranh thủ đưa danh thϊếp ra, trên đó ghi rõ chức danh “Người đại diện của công ty giải trí Cực Quang”.
“Anh là người của công ty giải trí Cực Quang sao?”
Giang Lạc có ấn tượng với công ty này.
Công ty này có gần mười người đoạt giải Ảnh Hậu và Ảnh Đế, trong khi các tiểu hoa, tiểu sinh đang nổi tiếng đều gần như đã được công ty ký hợp đồng– nghe nói còn có mối quan hệ với những gia đình quyền quý hàng đầu ở Yên Kinh, có thể nói là ông lớn trong ngành.
Nhà của Tạ Tân Bạch cũng mở công ty giải trí nhưng quy mô thì không thể so sánh với Cực Quang.
Vừa định nhận danh thϊếp, hệ thống đột nhiên dội cho cô một gáo nước lạnh: [Ký chủ, vào nhóm nhạc nữ thì phải hát và nhảy, cô có làm được không?]
Giang Lạc nghẹn lời.
Thân thể hiện tại yếu như thế này, đi vài bước đã thở hồng hộc, đừng nói đến nhảy nhót.
Còn hát thì— hồi trước trong cung đấu thời cổ đại, cô từng hát một khúc cho hoàng đế nghe, độ hảo cảm lập tức giảm 5%.
Từ đó về sau cô không dám mở miệng hát nữa.
Hát thì không được, nhảy múa cũng không xong, chỉ có khuôn mặt là còn có thể nhìn được.
Người đàn ông thấy Giang Lạc có vẻ do dự, trong lòng lo lắng.
Anh ta gần như cưỡng ép cô nhận, nhét danh thϊếp và tờ rơi quảng cáo vào tay cô, nói: “Chị gái à, cuộc thi tuyển chọn chỉ kéo dài bốn tháng, không ra mắt thì cô quay về tiếp tục học cũng được— cơ hội ngàn vàng khó gặp, cô suy nghĩ kỹ nhé!”
Nói xong, không đợi Giang Lạc phản ứng lại, người đàn ông cầm lấy bánh trảo tay rồi vội vàng bỏ đi.
Một người đại diện cho một công ty lớn, mà lại hèn mọn chẳng khác nào một nhân viên phát tờ rơi.
Giang Lạc dở khóc dở cười, nghĩ ngợi một lúc, không vứt đi, gấp tờ rơi lại rồi nhét cùng danh thϊếp vào túi áo khoác.
Tiệm bánh trảo tay với nghĩa trang cách nhau không xa lắm.
Nhưng khổ nỗi thân thể này quá yếu, đi một đoạn đường ngắn mà đã thở hổn hển.
Hiện tại đang là mùa thu, Tết Thanh Minh đã qua từ lâu, Tết Trung Nguyên cũng còn xa, nghĩa trang vắng lặng, không một bóng người ngoại trừ ông cụ trông coi nơi này.
Ông cụ còn kiêm luôn nghề bán hoa, Giang Lạc cũng không biết con gái của bà vυ' già thích loại hoa gì, vì vậy chọn một bó hoa ly tươi rồi nhờ ông cụ gói lại.
Nhận lấy bó hoa, cô mới sực nhớ ra mình quên hỏi tên con gái của bà vυ' già.
Giang Lạc bèn hỏi ông cụ: "Ông có biết người phụ nữ đã mất cách đây 15 năm, tên có chữ "Hạ", được chôn ở đâu không?"
Khi bà vυ' già kể chuyện, bà ta cứ lẩm bẩm “Hạ Hạ”, “Hạ Hạ” mãi.
Ông cụ nói: “Tôi chỉ mới đến đây trông coi một năm nhưng trong cả nghĩa trang này chỉ có hai người phụ nữ tên có chữ Hạ — trong số đó, có mộ của một người thường xuyên có một chàng trai đến quét dọn mộ, hôm nay cậu ta cũng đến đây.”
Bà vυ' già nói đã mười mấy năm rồi không ai đến quét dọn mộ cho con gái bà ta, chắc không phải người này.
Giang Lạc loại trừ khả năng xong, ông cụ liền chỉ tay: “Vậy thì cô đi về phía nam, mộ ở hàng thứ ba.”