Boss Huyền Học, Siêu Hung Hãn

Chương 2-2: Hiện trường bắt gian

Editor: Quân Ly

Nói xong Diệp Ninh vung tay lên, một cỗ tà khí bay vào trong mắt chị Phượng.

Trong nháy mắt cô ta cảm thấy đôi mắt mình nhìn rõ hơn nhiều.

Nhưng chớp mắt thì đột nhiên thấy xung quanh mình rất nhiều những đứa trẻ sơ sinh đang bò.

Có con trai cũng có con gái, trên người ai cũng toàn là máu, mắt mở to.

Chết không nhắm mắt!

"Mẹ, sao mẹ lại bỏ con!"

"Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ chơi với con được không!"

"Tôi hận bà, bà không phải là mẹ tôi!"

Bọn nhỏ ồn ào trách mắng.

"A a a! Đây là cái gì! Bọn mày là cái gì!"

Chị Phượng điên cuồng thét chói tai, liên tục xua tay hất những đứa bé ra.

Nhưng càng hất những đứa bé này lại càng tiến lại gần.

"Thật xin lỗi, mẹ không muốn bỏ các con đâu!"

"Tha thứ cho mẹ được không!"

Chị Phượng quỳ xuống, điên cuồng nói xin lỗi.

Nhưng đột nhiên cô ta đứng lên túm tóc mình la hét chạy ra khỏi phòng.

Diệp Trân Trân thấy vậy theo bản năng lùi về sau một bước.

Chị Phượng bị điên rồi?

Là Diệp Ninh! Diệp Ninh vừa làm gì đó!

Diệp Trân Trân do dự một chút, chẳng lẽ...

Một suy nghĩ nhanh chóng thoáng qua, nhưng Diệp Trân Trân tự gạt bỏ suy nghĩ này.

Diệp Ninh luôn luôn hèn nhát, hai mươi năm qua đừng nói giao thiệp, ngay cả một người bạn thân còn chẳng có làm sao có thể biết huyền học! Càng không thể nào có cao nhân trợ giúp!

Tuyệt đối không thể nào! Chắc chắn là trùng hợp thôi!

Diệp Trân Trân nghĩ như vậy và sải bước đi trên đôi giày cao gót hoa lệ.

Những dấu đỏ trên người Diệp Ninh làm cô ta hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Diệp Trân Trân dùng ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Ninh: "Chị gái tốt, bình thường chị không cố gắng thì cũng thôi, dù sao Diệp gia ở Tô thành vẫn là gia tộc giàu có bậc nhất, nhưng chị lại đi làm tiểu tam, chẳng lẽ chị không quan tâm danh tiếng của Diệp gia à?"

Lại được nghe giọng nói của Diệp Trân Trân, ánh mắt Diệp Ninh lạnh lùng.

Kiếp trước vì Diệp gia đã nuôi lớn cô nên cho dù làm túi máu di động cho Diệp Trân Trân cô cũng không so đo, kết quả lại bị hãm hại! Cuối cùng chết thảm!

Nghĩ tới đây cả người Diệp Ninh trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn Diệp Trân Trân: "Tiểu tam? Con mắt nào của cô nhìn thấy?"

Diệp Trân Trân tự tin nói: "Vợ của người ta đã tìm tới cửa rồi kìa!"

Diệp Ninh nghe xong cười ra tiếng: "Ồ? Sao tôi lại không biết bạn trai tôi lại thích phụ nữ lớn tuổi như thế, hay là nói..."

Diệp Ninh cười khẽ dừng lại, đôi mắt sắc bén nhìn Diệp Trân Trân.

Tim Diệp Trân Trân bỗng lỡ nhịp, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Diệp Ninh!

Đây còn là Diệp Ninh yếu đuối hèn mọn sao?

Cô ta lấy lại can đảm: "Nói gì?"

"Hay là nói, cô vừa ý đàn ông của tôi, sáng sớm đá cửa phòng phá hoại chuyện tốt của tôi?"

"Cô!" Diệp Trân Trân không nghĩ Diệp Ninh luôn luôn hèn nhát lúc này lại kiêu ngạo như vậy.

Không đợi Diệp Trân Trân nói chuyện, Diệp Ninh không hoảng hốt không vội vàng, tiếp tục lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư Diệp gia hóa ra lại là người như vậy, vu oan hãm hại lại còn âm mưu chiếm đoạt bạn trai của người khác! Diệp Trân Trân, cô mới 17 tuổi, còn chưa thành niên! Cô không tự nhìn lại bản thân mình à? Vóc dáng thấp lùn của cô không xứng!"

Những lời này vừa nói ra thành công khiến Diệp Trân Trân tức giận.

Cô ta ghét nhất người khác nói mình thấp lùn nhưng lại được thừa hưởng ngoại hình của cha mình.

Vóc dáng của cô ta hoàn toàn không thể so sánh với vóc dáng cao và cân đối của Diệp Ninh. Vốn dĩ cô ta có thể theo phong cách dễ thương nhưng vì không muốn thấp hơn Diệp Ninh nên chỉ có thể đi giày cao gót.

"Diệp Ninh! Cô và tên đàn ông kia đi thuê phòng, cô làm tiểu tam cũng có chứng cứ, đừng có mà đánh trống lảng!" Diệp Trân Trân có chút thẹn quá thành giận, lớn tiếng kêu to.

"Diệp Trân Trân, nếu như cô muốn điều tra chuyện này thì tôi không có ý kiến. Hay cô muốn anh Tử Châu của cô biết hết những chuyện này? Phó gia lắm thủ đoạn, muốn tra rõ chuyện gì cũng rất dễ dàng."

Phó Tử Châu là người Diệp Trân Trân để ý nhất. Từ nhỏ, Diệp Trân Trân đã thích thầm Phó Tử Châu, chỉ tiếc Phó Tử Châu chỉ thân thiện với cô. Nhưng kiếp trước cô quá khiêm tốn, không muốn gây chuyện, luôn giải quyết mọi việc bằng cách trốn tránh.

"Cô dám!" Mặt mũi Diệp Trân Trân bắt đầu trở nên dữ tợn.

"Cô nói xem tôi dám không?" Diệp Ninh cười nhạt, cầm điện thoại lên thuần thục ấn một dãy số, là số điện thoại của Phó Tử Châu.

Ngón tay Diệp Ninh sắp ấn nút gọi, Diệp Trân Trân liền gấp gáp ngăn lại: "Không được!"

Diệp Ninh cũng không muốn gọi cho hắn thật nên đã cất điện thoại, dửng dưng nhìn về phía Diệp Trân Trân: "Thế thì cô và người của cô cút khỏi đây ngay!"

Bây giờ chưa đến lúc xử lý Diệp Trân Trân.

Khi dùng kim đồng cô có thể nhìn thấy trên đầu Diệp Trân Trân bị bao phủ bởi một luồng hắc khí.

Tuy tuổi thọ Diệp Trân Trân dài nhưng vận khí xấu, sợ rằng không lâu nữa sẽ có tai họa đổ máu. Cần gì phải làm bẩn tay mình lúc này.

Diệp Trân Trân cảm giác quá mức nhục nhã, hai tay nắm chặt thành quyền, mắt đỏ ngầu.

Nhưng nghĩ đến tên côn đồ kia vẫn đang quay video thì lặng lẽ vui trong lòng.

Mục đích chính của cô ta hôm nay chỉ là quay video, sau đó đăng lên diễn đàn ở trường để bôi xấu danh tiếng của Diệp Ninh, mặt khác ngăn cản Diệp Ninh thi đại học!

Thật không nghĩ tới cái mạng chó của Diệp Ninh hóa ra lại là con gái nhỏ thất lạc của Cố gia ở đảo thần bí!

Nghe nói gia tộc kia có sức mạnh huyền học siêu nhiên, còn có vô số linh đan diệu dược!

Nếu để cô ta quay về Cố gia thì Cố gia sẽ biết được con gái cưng của họ làm túi máu cho cô ta suốt mười tám năm, như vậy Diệp gia cũng không cần tồn tại nữa!

Nghĩ tới đây, đôi mắt của Diệp Trân Trân lại hung ác thêm vài phần.

Phế vật Diệp Ninh kia dựa vào cái gì mà lại có gia tộc hậu thuẫn mạnh như thế!

Vậy không bằng hoán đổi thân phận, tạo dựng cho Diệp Ninh danh tiếng thiên kim thật của Diệp gia vô tích sự nhưng giàu có.

Còn cô ta làm con nuôi tài giỏi và xinh đẹp của Diệp gia!

"Diệp Ninh, cô chẳng qua chỉ là một đứa cô nhi! Đừng tưởng rằng có thể lấy anh Tử Châu uy hϊếp tôi, cô chờ đó cho tôi!" Diệp Trân Trân nói xong lập tức kéo tên côn đồ kia ra khỏi phòng.

Nhỡ đâu Diệp Ninh giở trò cướp điện thoại loại thì hỏng bét!

Diệp Ninh bình tĩnh nhìn, khẽ mở miệng: "Đi."

Một luồng tà khí lặng yên không một tiếng động đuổi theo chui vào điện thoại trên tay Diệp Trân Trân.

Diệp Ninh khẽ xoa trán, suy nghĩ một chút.

Cô phải đi tìm gia đình của cô, hình như là...

"Đảo thần bí, Cố gia."