Editor: Quân LyVách đá bên bờ biển Tô thành.
Gió biển lạnh lẽo đập vào mặt Diệp Ninh, gió biển thổi tóc cô bay bay làm tăng thêm một phần tà khí.
Nhưng bụng Diệp Ninh nhô lên vì cô đã mang thai được 5 tháng!
Diệp Ninh chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nứt, hai tay bị giây thừng trói chặt ở sau lưng.
Cô cố gắng mở mắt ra nhìn bốn phía.
"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói giễu cợt phát ra.
"Diệp Trân Trân, tại sao!" Diệp Ninh cố nhịn đau hỏi cô gái kia.
Diệp Trân Trân là em gái ruột trên danh nghĩa của cô.
Buổi sáng hôm đó kéo người đến bắt gian cô, còn quay chụp đăng lên mạng cho mọi người biết.
“Rốt cuộc cô muốn gì? Cô muốn gì tôi cũng cho cô, tại sao phải làm như vậy với tôi!?"
"Diệp Ninh, mau thu lại biểu cảm đê tiện của cô đi, tôi nhìn mà phát chán. Cô không nghĩ lại xem đã ngủ cùng đàn ông lạ đến có bầu tại sao còn quyến rũ anh Tử Châu của tôi."
Phó Tử Châu?
Diệp Ninh hơi sửng sốt.
Phó Tử Châu, con trai của Phó gia ở đế đô vừa tài giỏi đẹp trai, lại lễ phép lịch sự. Mẹ anh và mẹ của Diệp Trân Trân là bạn thân từ đại học, hai người đã quen nhau từ nhỏ.
Diệp Ninh là con gái nuôi của Diệp gia, vì có loại máu hiếm hoi để cứu Diệp Trân Trân nên lúc hai tuổi cô được Diệp gia nhận nuôi.
Sau khi đến Diệp gia, cô trở thành túi máu di động của Diệp Trân Trân, đúng giờ là phải truyền máu cho cô ta.
Thậm chí trong hai năm thường xuyên phải thay máu cho Diệp Trân Trân nên cô bị lưu ban hai năm.
Cho đến một năm, Diệp gia tìm được thuốc đặc hiệu.
Năm tháng trước, cô bị bỏ thuốc mà mất di trinh tiết. Nhưng cô cũng ngu ngốc vì mang thai ba tháng rồi mới phát hiện. Trong ba tháng đó, Diệp gia không những không quan tâm vì sao cô nghỉ học mà còn muốn cô kết hôn với người hầu trong nhà.
Sắp tới ngày kết hôn nên cô chỉ có thể liên lạc với Phó Tử Châu.
Chỉ có anh ta mới có thể giúp cô!
Dưới sự giúp đỡ của anh cô đã đến một trấn nhỏ xa Diệp gia để sinh sống.
Nhưng… thậm chí ngay cả cha của đứa bé là ai cô cũng không biết.
"Tôi không có..."
Diệp Ninh còn chưa nói hết, Diệp Trân Trân đã từng bước tiến lại gần, trực tiếp giẫm mạnh lên bụng Diệp Ninh.
Diệp Ninh đau đến mức hít một hơi khí lạnh, cả người run lên.
Máu đỏ tươi từ dưới chân chảy ra đầy đất!
"Con của tôi..." giọng nói Diệp Ninh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột tuôn ra.
"Tại sao phải làm như vậy? Diệp Trân Trân, tôi làm túi máu di động suốt mười tám năm cho cô, cô muốn danh tiếng độc nhất vô nhị của Diệp gia thì tôi cho cô, cô muốn thành tích tôi cũng cho cô. Vì cô mà tôi bỏ lỡ thi đại học, bây giờ cái gì tôi cũng không có!
Khoan nói tôi là con nuôi của Diệp gia không xứng với thân phận của Phó Tử Châu, cô cho rằng với thân phận thiên kim của Diệp gia thì xứng sao?"
Diệp Trân Trân nghe vậy trong nháy mắt bị chọc giận muốn đi lên đạp thêm phát nữa.
Nhưng lại Diệp phu nhân ngăn cản: "Trân Trân, đừng nói nhiều với con tiện nhân này, nó không xứng, chờ nó chết là biết con có xứng hay không!"
Diệp phu nhân Vinh Trung Vi là mẹ nuôi của Diệp Ninh.
"Tương lai Phó Tử Châu sẽ là chồng của con thôi!" Diệp phu nhân vừa nói, vung tay lên, người mặc áo đen tiến lên kéo Diệp Ninh đến bên vách đá.
"Diệp Ninh, trước khi chết tao cũng không ngại nói cho mày sự thật!" Trong mắt Diệp phu nhân tràn đầy sự kiêu ngạo.
"Cái gì." Diệp Ninh thở mạnh.
Trong mơ hồ, cô chỉ nghe được tiếng Vinh Trung Vi cười dữ tợn...
"Năm tháng trước, là tao bỏ thuốc! Chỉ tiếc người lên giường với mày không phải người tao sắp xếp, mày chửa hoang là sự thật!"
"Trước đó, cha ruột mày tìm tới đây! Không nghĩ tới tiện nhân như mày lại là con gái nhỏ thất lạc của Cố gia ở đảo thần bí kia."
"Còn nữa, từ ngày mai trở đi em gái mày chính thức trở thành thiên kim được nuông chiều nhất Cố gia! Đến lúc đó phải là Phó Tử Châu không xứng với Diệp Trân Trân nhà tao!"
"Nói xong rồi, mày đi chết đi!"
Diệp phu nhân đẩy Diệp Ninh xuống vách đá.
Diệp Ninh chỉ cảm thấy gió rít gào bên tai!
Đứa trẻ trong bụng cũng như đang khóc!
Diệp Ninh muốn vuốt ve đứa trẻ đã rời đi trong bụng nhưng hai tay lại bị trói chặt.
Chẳng lẽ tất cả sẽ kết thúc như vậy sao...
……….
"Tỉnh lại đi, cô bé..."
Trong khoảng không mờ mịt, Diệp Ninh cảm thấy như đang có người gọi mình.