Trên núi Hồ Hồ, vạn vật lặng im, chỉ còn tiếng gió thì thầm luồn qua tán lá rậm rạp.
Một con hồ ly đỏ với bộ lông lưng tựa lửa rực, bụng trắng như tuyết, đứng sừng sững tại nơi giao hội linh mạch. Đầu ngẩng cao, ánh mắt nhìn lên vầng trăng tròn, nó lặng lẽ hấp thụ tinh hoa trăng sáng, chắt lọc thành yêu đan.
Mỗi khi ánh sáng bạc chạm đến thân mình, bộ lông mềm mại của hồ ly lại ánh lên sắc vàng nhạt. Ba chiếc đuôi đỏ rực như lửa khẽ ve vẩy, biểu lộ sự thỏa mãn vô cùng.
Khi tia sáng cuối cùng của trăng tan biến, hồ ly cuộn mình, nuốt lấy yêu đan, tức thì hóa thành một chiếc "bánh hồ ly" nhỏ nhắn và mềm mại, trông vô cùng đáng yêu.
Thương Nhiễm đã xuyên vào cuốn sách tu tiên này nửa năm. Từ ngày nàng nhập vào thân xác hồ ly, thời gian dẫn đến bi kịch trong nguyên tác đã gần kề. Trong đó, nàng sẽ rơi vào kỳ phát tình, không thể chống cự, lao vào nam chính. Sau cùng, bị tổn thương bởi sự lạnh lùng của hắn và nữ chính, nàng trở mặt đối đầu rồi chết thảm khi nội đan bị cướp đoạt.
Để thoát khỏi vận mệnh ấy, nửa năm qua, Thương Nhiễm từ bỏ động phủ tại núi Vân Trạch – nơi nam chính sẽ xuất hiện, dời đến Thương Lan sơn hoang vắng, cách xa ba nghìn dặm. Nàng thầm nghĩ tránh xa trung tâm cốt truyện chính là an toàn nhất.
Dẫu vậy, thời gian gần đây cảm giác bất an trong nàng càng lúc càng lớn.
Kỳ phát tình của Thương Nhiễm đang đến gần, cơ thể nàng nóng bức, tâm trí loạn động. Nàng thậm chí đã nghĩ đến việc tìm một yêu tu nào đó để cùng vượt qua giai đoạn nguy hiểm này, nhưng trong vòng trăm dặm, chẳng có yêu hồ nào cùng tộc với nàng.
Buồn bã, Thương Nhiễm nằm cuộn tròn, bộ lông mềm mại che đi ba chiếc đuôi đỏ rực đang bất an khẽ đong đưa.
Hiện giờ, nàng mới chỉ đạt tầng bảy của hóa hình, vẫn chưa ổn định, tai và đuôi hồ ly chưa thể giấu hoàn toàn. Nàng cần thêm ba tháng tu luyện, đạt tầng chín đại viên mãn, mới có thể duy trì nhân dạng hoàn chỉnh.
Dù vậy, so với đám yêu tu bình thường, nàng có thể được xem là khá mạnh. Nhưng đứng trước Long Ngạo Thiên - nam chính được xem là con cưng của vận mệnh trong truyện, nàng chẳng dám chắc liệu mình có thể tự bảo vệ bản thân hay không.
Đúng lúc ấy, từ dưới chân núi, một bóng đen lao vụt qua như gió lốc.
Đôi tai hồ ly của Thương Nhiễm giật nhẹ, nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc từ trong gió.
Chỉ thoáng chốc, Tiểu Nhím Yêu đã từ dưới núi chạy lên, bước chân đạp trên lá mục ẩm ướt. Toàn thân run rẩy, mồ hôi đổ như tắm, nó lắp bắp nói: “Đại vương! Không xong rồi! Ta lại thấy Hoàng Bì Yêu ở chân núi!”
“Tháng trước ả trộm đi cây nhân sâm trăm năm của chúng ta, giờ lại lởn vởn dưới chân núi, chắc chắn không có ý tốt!”
Thương Nhiễm vốn đang phiền não vì kỳ phát tình, nghe vậy lập tức nhíu mày, siết chặt móng vuốt.
Cái con chồn vàng tinh kia ngày nào cũng trộm gà, phá phách, lại dẫn theo một đám yêu trâu xanh gây rối.
Nàng đã nhịn đủ lâu rồi.
Hồ ly không giận, ngươi tưởng ta là mèo bệnh hay sao?
Thương Nhiễm vươn vai, lắc mình, ngay lập tức hóa thành hình người.
Thân hình yêu kiều, mái tóc đỏ như lửa dài đến eo, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ quyến rũ chết người.
Nàng vận trên mình bộ xiêm y đỏ thẫm, được biến hóa từ lông hồ ly, ôm lấy vòng eo thon gọn và đôi chân dài. Cổ áo và tay áo thêu hình mây lửa nhạt vàng kim, trông như những ngọn lửa nhẹ nhàng bập bùng chuyển động.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia giận dữ, khóe môi nàng cong lên một nụ cười lạnh. Mỗi bước chân nàng đi, tiếng gió rít qua như cảnh báo sự hiện diện của chủ nhân núi Hồ Hồ.
Tiểu Nhím Yêu bên cạnh cũng ưỡn ngực thẳng lưng, cố gắng không làm mất mặt đại vương.
Ở lưng chừng núi, bóng dáng Hoàng Bì Yêu hiện ra. Nàng mặc xiêm y tím nhạt, tay cầm quạt tròn tinh xảo, dáng vẻ lén lút dẫn theo vài tiểu yêu trâu xanh, đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thương Nhiễm cất giọng lạnh lùng: “Hoàng Bì, sáng sớm đã đến núi của ta làm gì?”
Nghe giọng nàng, Hoàng Bì Yêu giật mình, toàn thân run lên. Đám tiểu yêu trâu xanh lập tức quỳ mọp xuống, hoảng sợ biến về nguyên hình.
Hoàng Bì Yêu nở nụ cười gượng gạo, cầm quạt che trước ngực, đáp lại: “Ôi chao, hồ ly muội muội, tiếng của muội làm tỷ tỷ giật cả mình. Lâu rồi không gặp, tỷ rất nhớ muội. Hôm nay tình cờ đi ngang qua, chẳng may làm rơi chiếc nhẫn trữ vật, tỷ chỉ đang tìm lại mà thôi.”
Cả hai vốn chỉ cách nhau một ngọn núi, là đại yêu có trăm năm đạo hạnh, mỗi ngày chỉ cần bước ra động đã có thể trông thấy đối phương.
Hoàng Bì yêu này tu luyện hơn bảy trăm năm, ẩn cư tại Hoàng Lĩnh. Năm xưa, khi Thương Nhiễm mới chuyển núi Thương Lan, nàng ta từng muốn ngồi chờ hưởng lợi, nhân cơ hội cướp lấy linh mạch của Thương Nhiễm. Sau cùng, nhờ Báo yêu làm trung gian hòa giải, cả hai mới miễn cưỡng bình yên.