Bà thở dài, giọng nói trở nên nghiêm túc xen lẫn chút cầu xin: “Hy Nhiên, về nhà ở vài ngày đi! Đợi con khỏe lại, muốn về đây lúc nào cũng được, mẹ sẽ không nói gì nữa. Bây giờ con ở một mình, không có ai chăm sóc, Khải Ca lại thường xuyên ra ngoài… Nếu lỡ con có chuyện gì…”
Câu nói tiếp theo, Mẹ Diệp không nỡ nói ra, giọng bà đã nghẹn ngào.
Động tác trên tay Diệp Hy Nhiên khựng lại. Y nhìn nồi nước đang sôi sục, bỗng thấy mình như bị đóng băng.
“Hy Nhiên? Hy Nhiên?”
Đợi một lúc lâu vẫn thấy y không trả lời, bà nhịn không được mà gọi thêm vài tiếng.
“Mẹ, không cần đâu. Con tự biết cách chăm sóc bản thân mà.”
Khó khăn lắm Cố Khải Ca mới được rảnh rỗi mấy ngày nay, y không muốn bỏ lỡ khoảng thời gian hiếm hoi được ở bên nhau. Hơn nữa, nếu y mà về nhà thì ai sẽ chăm sóc cho Cố Khải Ca?
Diệp Hy Nhiên đã hoàn toàn quên mất, trước đây rất lâu, từng có một lần Cố Khải Ca vì y, mà xuống bếp nấu ăn. Nhưng lúc đó, y lại chẳng mấy cảm kích tấm lòng ấy.
“Nếu con không tiện mở lời, ba có thể tự mình đến mời Cố Khải Ca về.”
Một giọng nói trầm ấm, nghiêm nghị vang lên—không phải mẹ y, mà là cha của y, Diệp Vân Hiên.
Lời mẹ Diệp Hy Nhiên nói, y có thể làm như không nghe thấy, vì từ nhỏ đã nghe quá nhiều lần. Nhưng cha y thì khác, ông vốn ít nói, nhưng mỗi khi đã mở miệng, lời nói nhất định sẽ đi kèm hành động.
“Ngày mai con sẽ về.”
Y nhíu mày, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp. Nếu cha y đã lên tiếng mà y vẫn không đồng ý thì mọi chuyện chỉ có thể càng trở nên rắc rối hơn .
“Không còn gì nữa thì con cúp máy đây.”
Dù bị ép về nhà, tâm trạng Diệp Hy Nhiên cũng không tốt chút nào. Không đợi bên kia nói thêm gì, y đã tự cúp máy.
Mẹ Diệp vốn định nói thêm vài câu, nhưng Diệp Vân Hiên nói cuộc gọi đã kết thúc, làm bà có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến ngày mai con trai sẽ về nhà, tâm trạng của bà mới tốt hơn. Dù đã muộn, nhưng tinh thần bà lại rất tốt muốn đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho y.
Kết quả là bà bị Diệp Vân Hiên kéo về giường, dùng một phương thức khác để "vận động" có lợi cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.
Bên này, Diệp Hy Nhiên nhìn nồi nước sôi sùng sục, nhưng lại chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.
Tiếng chuông quen thuộc lại vang lên lần nữa. Y nhìn vào màn hình, và bỗng nhiên ngây người.
Dãy số mà từ lâu y đã khắc sâu vào trong lòng, không cần lưu cũng biết đó là số của Cố Khải Ca.
Suốt bảy năm qua, số lần Cố Khải Ca chủ động gọi cho y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong ấn tượng, chỉ có một lần duy nhất là khi một người bạn của Cố Khải Ca gọi điện cho y, nói rằng hắn uống say, nói y đến đón.
Lúc đó, y đang ở thành phố B tham dự triển lãm tranh. Nghe họ nói Cố Khải Ca say khướt, không ai lo, y liền vội vã đặt chuyến bay sớm nhất để trở về.
Nhưng khi đến nơi, bọn họ đã rời đi. Y gọi điện, lúc này là Cố Khải Ca nghe máy. Giọng nói hắn vô cùng tỉnh táo, không hề có chút men say.
Còn chưa kịp mở miệng, y đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có chuyện gì?”
Lúc đó, y chạy đến mức thở không ra hơi, tim đau nhói, ngay cả nói cũng khó khăn.
Nhưng Cố Khải Ca chẳng để y có cơ hội lấy lại bình tĩnh, chỉ thản nhiên buông một câu: “Không có gì, cúp máy đây.”
Y chỉ có thể ngơ ngác nghe tiếng "tút tút" vang lên trong điện thoại, rồi sau đó, chẳng còn bất kỳ tiếng động nào nữa.
Và rồi y cũng chẳng nhớ ngày hôm đó mình đã rời đi như thế nào. Chuyện cũ tưởng chừng đã bị chôn vùi theo thời gian, vậy mà chỉ vì một cuộc gọi bất ngờ, tất cả lại ùa về.
Lần này… Anh ấy gọi vì điều gì?