Âu Dương Trạch đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời từ Cố Khải Ca, nhưng anh ta cũng không lộ ra biểu cảm gì. Có chăng trên khóe môi chi khẽ nhếch lên một nụ cười, mang theo chút bất lực và chán nản.
“Nếu cậu ấy thay đổi đi thích người khác, thì cậu ấy đã không phải là Diệp Hy Nhiên nữa rồi.”
Trên thế gian này, ai cũng có thể thay đổi, duy chỉ có Diệp Hy Nhiên là không thể.
Sự thật này, không chỉ những người ngoài cuộc như Âu Dương Dực và những người khác nhìn rõ, mà chính Cố Khải Ca – người trong cuộc – cũng đã sớm nhận ra.
“Vậy cậu...”
Âu Dương Trạch có chút ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của Cố Khải Ca. Theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần chủ đề liên quan đến Diệp Hy Nhiên, Cố Khải Ca sẽ không bao giờ lên tiếng, thậm chí đến cả biểu cảm cũng không để lộ.
Chính vì vậy, ngay cả bọn họ – những người được xem là "tay trong" bên cạnh Cố Khải Ca – cũng không rõ thái độ của hắn đối với Diệp Hy Nhiên là như thế nào.
“Đi thôi!”
Âu Dương Trạch chỉ vừa kịp nói một câu, đã bị Cố Khải Ca ngắt lời. Những lời còn lại đều bị anh ta nuốt ngược vào bụng.
Cố Khải Ca chỉ để lại hai chữ lạnh lùng kia, sau đó bước ra khỏi phòng trước, rõ ràng ngoài câu vừa nói, hắn không có ý định tiếp tục bàn sâu vào chủ đề này.
Âu Dương Trạch nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Khải Ca, rồi đột nhiên cũng cảm thấy tò mò.
Cố Khải Ca thực sự có thái độ gì đối với Diệp Hy Nhiên?
Nếu hắn thực sự không hề quan tâm, vậy sao có thể ở bên cạnh Diệp Hy Nhiên suốt bảy năm trời?
Nhưng nếu hắn thực sự quan tâm đến y, vậy tại sao hắn lại có thể dùng giọng điệu nhạt nhẽo gần như vô tình để nói ra những lời như vậy? Rõ ràng hắn biết rằng Diệp Hy Nhiên chỉ cần mỗi mình hắn, nhưng hắn vẫn tàn nhẫn từ chối, không chịu đáp lại chút nào. Phải chăng, Cố Khải Ca đã quá nhẫn tâm với Diệp Hy Nhiên?
****
Dưới tác động ngoại lực, Diệp Hy Nhiên nôn đến mức thê thảm, gần như muốn trào cả dịch vị trong dạ dày ra ngoài.
May mà, sau khi nôn xong, dường như y cảm thấy dễ chịu hơn. Đôi mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra được đôi chút.
Âu Dương Dực đứng bên cạnh, đưa khăn lau cho Diệp Hy Nhiên. Nghe âm thanh nôn khan của y, trái tim Âu Dương Dực như bị bóp nghẹt, cậu chàng âm thầm tự nhủ rằng sau này nhất định không để Diệp Hy Nhiên chạm vào một giọt rượu nào nữa.
“Đi xem Cố Khải Ca đã ngủ chưa, tôi có chuyện cần tìm anh ta.”
Âu Dương Dực vừa thở phào nhẹ nhõm, đỡ Diệp Hy Nhiên nằm xuống nghỉ ngơi, đã nghe thấy câu nói của Tống Trừng Duẫn, anh lập tức căng thẳng trở lại.
“Anh Trừng Duẫn, anh tìm tên khốn đó làm gì?”
Giọng điệu của anh không phải là lo lắng, mà là một sự phấn khích, xen lẫn mong chờ.
Trong suy nghĩ của Âu Dương Dực, Tống Trừng Duẫn tìm Cố Khải Ca chẳng qua để báo thù thay cho Diệp Hy Nhiên. Sắp được chứng kiến cảnh Cố Khải Ca bị đánh bầm dập, lại không phải lo bị Diệp Hy Nhiên trả đũa sau đó, làm sao anh không vui cho được.
Nếu không phải vì còn e sợ Tống Trừng Duẫn vài phần, có lẽ giờ phút này Âu Dương Dực đã nhảy cẫng lên vui sướиɠ, chứ không cố giữ vẻ điềm tĩnh để giấu đi sự phấn khích trong lòng.
Tống Trừng Duẫn không thèm nhìn Âu Dương Dực lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Nói nhảm cái gì! Đi nhanh đi!”