Ly Hôn Đi

Chương 7

"Thực ra, Cố Khải Ca đã từng thích y, thậm chí còn thích nhiều hơn "một chút"."

Nhưng lòng tham của Diệp Hy Nhiên không cho phép y chấp nhận thứ tình cảm đó, để rồi chính tay y đã hủy diệt nó.

Y đột ngột bị đẩy mạnh ra sau. Và vì chưa kịp phản ứng, nên cơ thể y đã mất thăng bằng ngã mạnh xuống sàn.

Sàn được trải một tấm thảm dày – Tất cả là vì Cố Khải Ca thích để chân trần đi lại trong phòng nên Diệp Hy Nhiên đã chi rất nhiều tiền để làm riêng cho hắn. Không ngờ, giờ đây, nó lại trở thành thứ giảm bớt cơn đau cho chính Hy Nhiên.

Tuy cơ thể y không thấy đau, nhưng trái tim thì nhói lên đến mức khó thở.

Lần này Diệp Hy Nhiên lại lần nữa xác định, này đúng là trong mộng.

Nhưng cho dù là ở trong mộng, khoảnh khắc khi bị đẩy ra kia, vẫn khiến tim y đau đến mức khó có thể thở được.

Cố Khải Ca… Dù anh không yêu em chút nào, em vẫn yêu anh.

Bảy năm trước, Diệp Hy Nhiên đã yêu Cố Khải Ca. Bảy năm sau, tình yêu đó vẫn không thay đổi.

****

Sau khi Âu Dương Dực từ cửa nhà của Diệp Hy Nhiên rời đi, đầu tiên anh nghĩ đến đó là tìm tới chỗ bảo vệ để gọi người bẻ khóa.

Nhưng sau một một hồi suy nghĩ về hậu quả, anh chỉ có thể từ bỏ ý định đó.

Ngôi nhà này do chính Diệp Hy Nhiên thiết kế, từ bố cục đến trang trí đều là tâm huyết của y. Với Diệp Hy Nhiên, đây là một trong số ít những thứ mà y thực sự trân trọng.

Buổi tối hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Hy Nhiên vì người kia mà lộ ra những dáng vẻ khác thường, nếu giờ anh lại còn dám động vào thứ mà Diệp Hy Nhiên quý trọng, thì không biết anh có sống yên với Hy Nhiên không nữa.

Dù hành động của Âu Dương Dực đều xuất phát từ sự quan tâm dành cho Diệp Hy Nhiên, nhưng anh biết rõ người bạn của mình sẽ không bao biết ơn về điều đó.

Sau một hồi do dự, anh rút điện thoại ra và bấm một dãy số quen thuộc.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng biểu cảm thì như thể anh đang bước vào một nơi hành hình.

Chuông điện thoại reo hai tiếng, nhưng không có ai nhấc máy.

Thật may, không ai trả lời…Anh thầm nghĩ, không rõ bản thân đang cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng.

Khi Âu Dương Dực định ngắt máy, anhlại bất đắc dĩ phát hiện, hình như điện thoại có người bắt máy.

Đầu dây bên kia không nói gì, nhưng anh lại nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Âu Dương Dực bối rối quên mất luôn mình gọi đối phương làm gì.

Điện thoại reo hai tiếng, sau đó im lặng, Âu Dương Rực đột nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng chút nôn nóng.

Anh vô thức sờ về phía chiếc điện thoại màu đỏ, chợt đầu dây bên kia lên tiếng, khiến Âu Dương Dực giật mình, suýt thì ném điện thoại.

“Tiểu Dực?”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên, hình như là vừa mới tỉnh giấc.

Âu Dương Dực nhận ra mình đã làm phiền người ở đầu dây bên kia. Nên nhỏ giọng xin lỗi: "Anh, xin lỗi đã làm phiền anh giữa đêm khuya."

Giọng nói của Âu Dương Dực hạ xuống một vài âm, cố tình tạo sự nhẹ nhàng, mang theo vẻ dịu dàng đặc biệt, như sợ làm phiền người ở đầu dây bên kia.

"Mới vài ngày không liên lạc đã trở nên khách sáo như vậy rồi. Nói đi, khuya thế này tìm anh có việc gì?"

Giọng nói mang theo chút ý cười từ đầu dây bên kia khiến khuôn mặt Âu Dương Dực đỏ ửng. May mắn là, thông qua điện thoại nên đối phương cũng không thể nhìn thấy.

Câu nói ấy như một lời nhắc nhở, khiến Âu Dương Dực nhớ đến mục đích ban đầu của mình.

Anh quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, do dự một chút rồi quyết định mở miệng: "Anh, anh có thể đến hoa viên Cẩm Tú một chuyến được không?"

Âu Dương Dực biết rõ anh trai mình luôn phản đối việc anh can thiệp vào mối quan hệ giữa Diệp Hy Nhiên và Cố Khải Ca. Nhưng nhìn thấy tình trạng của Diệp Hy Nhiên lúc này, anh thật sự không thể làm ngơ.

Nếu không phải vì tình hình quá đặc biệt, anh cũng sẽ không tìm đến anh trai vào giờ này.

Như dự đoán, bên kia điện thoại rơi vào im lặng.

Việc không bị mắng đã là một điều may mắn.

"Anh?"

Nếu là những lần trước, có lẽ chỉ cần đối phương im lặng, Âu Dương Dực đã nhanh chóng từ bỏ. Nhưng lần này, anh không thể.

"Đợi anh 20 phút."

Một lát sau, Âu Dương Dực nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.

Chỉ là, từ tốc độ cúp máy và giọng nói cuối cùng của đối phương, Âu Dương Dực cảm giác rằng sau khi giải quyết xong vấn đề của Diệp Hy Nhiên, anh sẽ gặp không ít rắc rối.

Diệp Hy Nhiên, rốt cuộc thì kiếp trước tôi đã nợ cậu cái gì chứ!