Ly Hôn Đi

Chương 4: Giấc mơ không lối thoát

Trên đường về, Diệp Hy Nhiên nằm trong vòng tay của Âu Dương Dực, bất ngờ phát cơn "say rượu".

Tuy nhiên, so với những người khác khi say, trạng thái của Diệp Hy Nhiên đã được xem là khá tốt.

Y không chửi bới, không gây gổ, cũng không nôn mửa. Nhưng thay vào đó, y lại nhầm Âu Dương Dực thành Cố Khải Ca.

Bàn tay thon dài, tinh xảo như được phác họa bằng nét vẽ, không mệt mỏi chạm vào hông của Âu Dương Dực. Còn miệng y lại không ngừng gọi: "Cố Khải Ca, ôm em... Ôm em đi, hức..."

Khuôn mặt vốn đã tinh tế của Diệp Hy Nhiên, dưới ánh đỏ của cơn say, càng thêm phần quyến rũ. Và sức hút của y tại quán bar trước đó đã đủ để chứng minh.

Âu Dương Dực bị quấy rầy như vậy– đã thế trước khi tưới đón y, anh còn uống vài ly – nên nhanh chóng bị khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng.

Nếu không có tài xế đúng lúc nhắc rằng đã đến nơi, có lẽ anh đã thật sự không thể cưỡng lại được sự cám dỗ mà Diệp Hy Nhiên vô thức tạo ra.

Điều đáng ngại hơn là trước khi xe dừng hẳn, Diệp Hy Nhiên bất ngờ trượt xuống ghế, khiến môi cậu gần như chạm vào nơi nhạy cảm của Âu Dương Dực. Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn không đến 0,1cm.

Trong khoảnh khắc ngượng ngùng ấy, Âu Dương Dực nhìn thấy đôi mắt mơ màng của Diệp Hy Nhiên. Một tia thương xót lóe lên trong lòng.

Diệp Hy Nhiên, cậu yêu Cố Khải Ca đến mức nào mà có thể tự làm mình khổ sở như thế này chứ?

Tên ngốc, người đó không hề trân trọng tình yêu của cậu, tại sao cậu không buông tay sớm đi?

Âu Dương Dực vừa thầm nghĩ vừa đỡ Diệp Hy Nhiên dậy. Người thanh niên vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng, cao quý giờ lại giống như một đứa trẻ, trưng ra vẻ mặt tủi thân, cố chấp không chịu đứng lên.

Không còn cách nào khác, Âu Dương Dực phải dỗ dành. Nhưng Diệp Hy Nhiên vẫn không chịu, y quay lưng về phía anh, hậm hực lẩm bẩm: "Tôi không phải trẻ con."

Đúng là không phải trẻ con, chỉ là đang giận dỗi.

Âu Dương Dực thầm mong rằng Diệp Hy Nhiên có thể mãi như thế này – ngang bướng, vô lo vô nghĩ. Nhưng anh cũng biết, Diệp Hy Nhiên khi tỉnh táo sẽ không bao giờ cho phép bản thân như vậy: "Hy Nhiên, tôi đưa cậu đi tìm Cố Khải Ca, được không?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, sự bực bội trên khuôn mặt Diệp Hy Nhiên ngay lập tức biến mất. Đôi mắt y sáng rực, tràn đầy niềm vui: "Thật không? Tôi muốn gặp Cố Khải Ca!"

Diệp Hy Nhiên reo lên, sự háo hức khiến tay chân y không yên, nên khi vừa đứng dậy đã vô ý đập đầu vào trần xe.

Âu Dương Dực giật mình, vội kiểm tra cho y. Sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Diệp Hy Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến cơn đau, lúc này đầu óc y chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: "Mình phải đi gặp Cố Khải Ca."

Y nôn nóng thúc giục, nằm yên trong vòng tay của Âu Dương Dực để anh mang mình đi.

Diệp Hy Nhiên bị Âu Dương Dực bế ra khỏi xe. Cơ thể y nhẹ bẫng, say rượu khiến y loạng choạng, đến mức không thể đứng vững, chứ đừng nói đến chuyện tự đi.

Một người đàn ông trưởng thành lại dễ dàng bị Âu Dương Dực bế lên như thể không cần tốn chút sức lực nào.

Nhìn vào cổ tay mảnh mai của Diệp Hy Nhiên, lòng Âu Dương Dực thoáng hiện lên một nỗi xót xa.

Cậu thậm chí còn không biết chăm sóc bản thân, nhưng lại dành cả tâm sức để chăm lo cho một kẻ như Cố Khải Ca. Diệp Hy Nhiên, cậu không biết rằng, cũng có người lo lắng và đau lòng vì cậu hay sao?

Khi Âu Dương Dực bế Diệp Hy Nhiên vào đến cửa, y không khó chịu, không quấy phá. Dáng vẻ ngoan ngoãn của y khiến người khác nhầm tưởng rằng y đã ngủ say.

Nhưng đôi mắt dài và sâu của y vẫn mở to, dõi theo Âu Dương Dực với sự căng thẳng xen lẫn mong chờ.

"Chìa khóa đâu?" Âu Dương Dực hỏi, tay chỉ vào ổ khóa.

Diệp Hy Nhiên chớp mắt, ngơ ngác như không hiểu. Âu Dương Dực lặp lại lần nữa:

"Chìa khóa."

Âu Dương Dực hỏi, ánh mắt nhìn xuống Diệp Hy Nhiên. Nhưng anh chỉ nhận được một ánh mắt ngơ ngác đầy mơ hồ từ đối phương.

"Chìa khóa."

Anh lặp lại lần nữa, lần này còn chỉ tay về phía ổ khóa.

Diệp Hy Nhiên im lặng vài giây, rồi như hiểu ra điều gì, y bất ngờ bật cười ngây ngô.

"Anh ấy ở nhà, Cố Khải Ca ở nhà."