Căn nhà rộng lớn trống trải, không cảm nhận được chút hơi ấm của con người.
Trong màn đêm đen kịt, trong căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh mờ từ chiếc màn hình LCD trong phòng khách phát ra, nhìn thoáng qua như một khung cảnh âm u, rờn rợn.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trước màn hình, có một người đang ngồi ngay ngắn trên sofa, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
Dưới ánh sáng yếu ớt, không thể nhìn rõ được ánh mắt của người ấy, nhưng có thể cảm nhận được khắp cơ thể người nọ toát ra một hơi thở trầm thấp.
Lâu sau, người đó cuối cùng cũng có động tĩnh.
Y đưa tay ôm lấy ngực, những tiếng rêи ɾỉ nhỏ bị âm thanh từ màn hình che lấp.
Đột nhiên, ánh đèn bật sáng.Một bóng dáng cao lớn, mệt mỏi bước vào nhà, mang theo dáng vẻ uể oải, rảo bước lên phòng.
Người ngồi trên sofa bị ánh sáng bất ngờ làm kinh ngạc, biểu cảm trên gương mặt chưa kịp giấu đi, ngoài sự bất ngờ, chỉ còn lại nỗi đau.
Hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng trông như được phủ một lớp phấn trắng, trên trán vẫn còn vài giọt mồ hôi đọng lại.
"Anh..."
Người này sau khi bị dọa cho sợ, vừa định mở miệng nói thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của người mới vào chặn lại. Chỉ có thể im lặng, lặng lẽ nhìn bóng lưng vô tình của người kia rời đi.
Trong đôi mắt dài, sâu ấy, chỉ còn lại sự cô độc. Ánh mắt lơ đãng lướt qua màn hình, khóe miệng người con trai nở nụ cười chua chát, nhưng so với cười, nụ cười đó còn đau khổ hơn cả khóc.
Chẳng phải mình đã quen với việc này từ lâu rồi sao? Còn gì đáng để đau buồn nữa chứ, Diệp Hy Nhiên.
Y khẽ tự nói với bản thân, giống như bao lần trước đây. Nhưng giọng nói trầm khàn, như đang cố nén một tiếng khóc, nghe mà buồn đến xé lòng.
Câu thần chú mà y tự lặp đi lặp lại, dường như chưa từng có chút hiệu quả nào.
Diệp Hy Nhiên tắt màn hình, y đứng dậy đi vào bếp.
Giờ này anh ấy mới về, chắc là vẫn chưa ăn gì.
Dù không biết người ấy có chịu ăn hay không, nhưng y không đành lòng làm ngơ, nhất là khi biết người đó có lẽ đã bỏ bữa. Y chỉ mong rằng, hôm nay tâm trạng của người ấy có thể tốt hơn mọi ngày một chút.
Có lẽ là vui vẻ thật. Gặp lại mối tình đầu của mình, đúng là chuyện đáng mừng mà.
Diệp Hy Nhiên cười nhạt. Nếu năm đó không phải y xen vào, thì hai người đó hẳn đã đến với nhau.
Có phải mình nên buông tay rồi không?
Y tự hỏi, rồi lập tức phủ nhận, mình không muốn.
Mới chỉ bảy năm thôi mà, thêm ba năm nữa, chỉ ba năm nữa thôi...
"A…"
Tiếng kêu nhỏ vang lên, kéo Diệp Hy Nhiên trở về thực tại. Y cúi đầu nhìn xuống, thấy con dao sắc bén đã cứa vào tay mình. Không sâu, nhưng máu đã bắt đầu rỉ ra.
Những giọt máu đỏ thẫm loang ra trên lá rau xanh, trông thật đáng sợ.
Diệp Hy Nhiên nhìn chiếc lá trong vài giây, bỗng có ý nghĩ kỳ quặc, nếu anh ấy ăn chiếc lá này, máu mình có làm mình và anh ấy gần gũi thêm không?
Nhưng rồi y chỉ cười nhạt, ném chiếc lá đi.
Cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Diệp Hy Nhiên nhanh chóng băng lại vết thương, không dám lơ là thêm
Đã mười phút rồi, chắc anh ấy đang mất kiên nhẫn rồi. Nếu giờ còn bắt anh ấy chờ nữa, chắc sẽ thấy khó chịu lắm.
Diệp Hy Nhiên chuẩn bị những món ăn gia đình rất đơn giản, hương vị cũng nhạt, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của người ấy.
Y bưng khay thức ăn lên lầu, nhưng khi đến cửa phòng thì dừng lại.
Y hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa khép hờ.
Nhận ra điều này, khóe môi Diệp Hy Nhiên bất ngờ cong lên một chút.
"Chỉ khi nào người kia sẵn sàng ăn cơm mình nấu, thì mới để cửa không khóa."
"Tôi vào đây."
Dù biết rằng người kia sẽ không trả lời, nhưng Diệp Hy Nhiên vẫn lên tiếng thông báo.
Người đàn ông đang dựa vào đầu giường, đôi mắt khẽ nhắm, hàng mi dài in bóng dưới ánh đèn giống như chiếc cọ nhỏ. Những đường nét cương nghị, sắc sảo trên khuôn mặt hắn giờ đây trở nên dịu dàng hơn, toàn thân toát lên sự ngoan ngoãn khiến người khác chỉ muốn cúi xuống hôn một cái thật sâu.
Diệp Hy Nhiên ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt ấy. Đã lâu lắm rồi y không thấy người kia bình yên đến vậy.
Là vì đã gặp lại được người kia sao?
Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, một đôi mắt sắc bén bất ngờ mở ra, như hai lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Diệp Hy Nhiên.
Vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn biến mất hoàn toàn. Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người kia phối với ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Tôi…"