Ban đầu, Huyền Ngư không đặt quá nhiều kỳ vọng vào vị giáo sư đại học mà ông ngoại nhắc đến. Dù sao cô vẫn chưa quen thuộc lắm với xã hội loài người.
Nhưng đến khi người nọ xuất hiện, theo sau là vài người mặc quân phục, Huyền Ngư dù không hiểu biết nhiều cũng nhận ra ngay cặp vợ chồng già đang quan sát môi trường xung quanh không phải là người bình thường.
“Ông ngoại, ông bày trận thế này không phải là hơi quá rồi sao.” Cô kéo áo ông ngoại, không giấu được vẻ đau đầu.
Mới chỉ đi học tiểu học thôi mà đã thế này. Nếu sau này lên cấp ba hay đại học, chẳng phải sẽ làm náo động cả thế giới sao?
“Việc này con đừng lo.” Thực ra, Tiết Định Sơn cũng cảm thấy hơi khoa trương, nhưng không còn cách nào khác. Về mảng học thuật, ông không quen biết nhiều người, mà người chịu tới đây thì càng hiếm.
Suy đi tính lại, cuối cùng ông mới tìm được một ứng cử viên phù hợp.
Ông giúp đối phương điều trị cơ thể gần như kiệt quệ, còn đối phương thì giúp ông dạy dỗ cháu gái. Một cuộc trao đổi rất đáng giá.
Quay đầu nhìn Huyền Ngư, ông nói:
“Hai người họ tên là Triệu Cẩm Thủy và Vương Mai. Một người từng là giáo sư trường Đại học Đế Đô, chuyên nghiên cứu kỹ thuật xây cầu và công trình hầm. Người còn lại là viện sĩ Viện Nghiên cứu Quốc gia, chuyên gia trong lĩnh vực vật lý.”
Huyền Ngư: "……"
Chỉ riêng với những chức danh này thôi cũng đủ biết là không tầm thường. Những ngày bình yên mới trôi qua không lâu, cô thực sự không muốn quá nổi bật.
Nhưng những hành động liên tiếp của ông ngoại lại khiến cô dù muốn giữ mình khiêm tốn cũng chẳng thể làm được.
Âm thanh động tĩnh ở đây quá lớn, thu hút cả sự chú ý của các cơ quan chức năng. Khi họ biết đôi vợ chồng lớn tuổi này từng có những đóng góp to lớn cho đất nước và sẽ tạm thời sống ở đây vài năm, họ lập tức vui mừng khôn xiết. Lãnh đạo cấp trên liền vung tay ra lệnh, cử người đến xây dựng nhà cho hai vị đại lão.
Trong khi mọi người bận rộn làm việc, Tiết Định Sơn chính thức giới thiệu cháu gái của mình với hai người bạn cũ.
"Ông Triệu, bà Vương, chào hai người."
Dưới ánh mắt nghiên cứu của hai vị lão nhân, Huyền Ngư giữ vẻ mặt bình thản, không quá khiêm tốn nhưng cũng không kiêu căng.
Không ngờ một người vốn cổ quái và kiêu ngạo như Tiết Định Sơn, lại có một cô cháu gái dịu dàng và lễ phép như vậy.
Nhờ có sự so sánh, ấn tượng đầu tiên của Triệu Cẩm Thủy và Vương Mai về Huyền Ngư thực sự rất tốt.
Vương Mai dù tóc đã bạc theo năm tháng, nhưng bà ấy vẫn giữ được khí chất và vẻ đẹp không hề giảm sút so với ngày xưa. Dễ dàng nhận thấy bà ấy là một người rất hào sảng và thẳng thắn: "Cô gái nhỏ, không ngờ ông ngoại của con lại coi trọng con đến vậy, ông ấy đã gọi chúng tôi tới đây vì con."