"Ông cũng nói rồi mà, đó là vừa nãy thôi." Huyền Ngư thản nhiên, nét mặt đầy vô tội: "Bây giờ thì con biết rồi."
Tiết Định Sơn: "..."
Nửa tiếng sau, dưới ánh mắt đầy ngơ ngẩn pha lẫn phức tạp của Tiết Định Sơn, Huyền Ngư cầm hai trang giấy viết chi chít chữ, đặt vào tay ông.
"Không còn chuyện gì nữa thì con ra ngoài chơi đây." Nói xong câu đó, cô nhanh chóng biến mất.
Nếu không phải vì bị ông ngoại tập kích bất ngờ, giờ này cô đã cùng đám bạn nhỏ lên núi từ lâu rồi.
Không kịp nói với ai, chắc giờ cả đám cũng đã sốt ruột chờ cô lắm.
Đúng như cô đoán, vừa bước ra khỏi cửa, Huyền Ngư đã thấy vài cái đầu nhỏ đang lấp ló, len lén nhìn vào từ góc tường gần đó.
Bị uy danh của Tiết Định Sơn làm cho sợ hãi, không ai dám bước tới gõ cửa, cả đám chỉ biết đùn đẩy nhau, mặt mày đầy vẻ khó xử.
May mà không phải đợi lâu, Huyền Ngư đã tự mình bước ra.
Thấy vậy, bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi biết lý do hôm nay cô bị nhốt ở nhà là để học bài nên không đến đúng giờ, mấy đứa trẻ từng trải qua hoàn cảnh tương tự nhìn cô với ánh mắt đầy cảm thông.
Cứ tưởng một cô bé xinh xắn như búp bê, ở nhà nhất định sẽ được nâng niu cưng chiều lắm.
Ai ngờ cũng chẳng khác gì bọn họ.
Vốn đã sợ hãi trước danh tiếng của Tiết Định Sơn, bọn trẻ nghe chuyện xong lại càng thêm ám ảnh. Nhưng cũng nhanh thôi, bỏ qua những phiền muộn nhỏ nhặt, cả đám ríu rít vây quanh cô bé nhỏ hơn mình cả một cái đầu, hớn hở kéo nhau lên núi.
Không hiểu sao, chỉ cần có Huyền Ngư đi cùng, khu rừng sâu đầy rẫy rắn rết và dã thú lại trở nên an toàn kỳ lạ.
Vì tò mò và thích phiêu lưu, lâu dần, cả đám trẻ đều mê mẩn việc chơi cùng cô.
Buổi trưa tan học, vừa kịp đến chỗ tụ tập, Lưu Dương nhìn thấy cảnh tượng đó: "..."
Bị một cô nhóc dắt mũi, mà cả đám chẳng ai thấy có gì sai sao?
Đột ngột rẽ vào một ngả, bước chân của Lưu Dương khựng lại: "Mấy cậu chờ mình với!"
Trong thư phòng—
Cầm trên tay hai trang giấy, từng dòng từng chữ đập vào mắt, một lúc sau, mặt Tiết Định Sơn khẽ co giật.
Không sai một chữ nào.
Đây là trí nhớ khủng khϊếp đến mức nào chứ?
Trong lòng ông không khỏi kinh ngạc, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Quan sát kỹ nét chữ trên giấy, tuy trông giống hệt như chữ của một người mới tập viết, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn lâu hơn, Tiết Định Sơn lại cảm thấy như có một bàn tay vô hình siết chặt lấy tim mình, làm tầm nhìn của ông liên tục mờ đi.
Nháy mắt một cái, tất cả lại như ảo giác của chính ông.
Tâm động mà viết, chữ tuôn theo tay.