Đại Lão Mãn Cấp Cầm Kịch Bản Ốm Yếu

Chương 8

“Thống Ái” là một quyển tiểu thuyết ngôn tình vô cùng ngược tâm, bởi vì thời gian đã qua rất lâu, cô ta đã quên mất quyển sách này từ đâu tới. Nhưng mà trình độ viết sách của tác giả này vô cùng cao siêu, hơn nữa trước mấy ngày xảy ra chuyện Lâm Ánh Nguyệt còn ôn lại một lần, cho nên cô ta nhớ rành mạch nội dung trong cuốn sách.

Anh trai tiện nghi hiện tại của mình chính là nam chính trong quyển tiểu thuyết “Thống Ái”.

Nội dung đại khái của câu chuyện chính là mẹ của nam chính gặp tai nạn giao thông trên đường đi khám thai giai đoạn cuối thai kỳ, vì sợ hãi cứu người sẽ làm chậm trễ thời gian, nam chính tuổi còn nhỏ cũng không có nói cho cha mẹ mình rằng người trong xe đối diện vẫn còn sống, chờ thời điểm cảnh sát giao thông tới, đối phương đã lạnh*.

*Lạnh: Sau khi tử vong cơ thể sẽ lạnh đi => Chết

Nói trùng hợp cũng trùng hợp, người đó cũng đi đến bệnh viện thăm người vợ mới sinh của mình, nếu không cũng không giải thích được vì sao hai chiếc xe lại trùng hợp xuất hiện ở cùng một đoạn đường.

Càng thêm bất hạnh chính là, người đàn ông kia là cha của nữ chính, thấy mẹ của nữ chính không có khả năng nuôi nấng nữ chính, xuất phát từ sự áy náy, nữ chính vừa sinh ra cùng ngày đã được cha mẹ nam chính nhận nuôi.

Thời điểm tác giả thiết lập giả thiết cho nữ chính cũng không theo trào lưu, dưới ngòi bút của tác giả, nữ chính bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược như bông sen trắng, bên trong lại tàn nhẫn độc ác, sau khi biết được cha mẹ nuôi chính là hung thủ hại chết cha ruột mình, cô ta cơ hồ làm cho cả nhà nam chính chết hết.

Đứng mũi chịu sào chính là em gái ruột tùy hứng kiêu căng của nam chính.

Lúc này, Lâm Ánh Nguyệt thành công hóa thân thành em gái của nam chính, trước mắt tối sầm ——

Không tốt, thuốc viên!

Chính mình đã sinh ra, cha của nữ chính phỏng chừng đã không còn, cho dù cô ta muốn cứu vãn cũng không thể.

Đang lúc Lâm Ánh Nguyệt cảm thấy tiền đồ ảm đạm không ánh sáng, Lâm Thanh Phong có chút lo lắng nhìn về phía con gái nhỏ vẫn luôn ngủ từ lúc ra khỏi phòng sinh tới giờ: “Sẽ không có vấn đề gì chứ?”

So sánh với con gái lớn, con gái út thật sự là nhỏ gầy đáng thương, giống như là chất dinh dưỡng lúc còn trong bụng mẹ đều bị chị gái lấy hết vậy.

“Bác sĩ có nói gì hay không?” Anh ấy hỏi.

“Bác sĩ nói cân nặng của Ánh Ngư không đạt tiêu chuẩn, thể chất cũng yếu hơn những em bé mới sinh bình thường.” Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của con gái út, ánh mắt Tiết Duyệt Tâm lộ ra thương tiếc: “Sợ là phải cẩn thận chăm sóc mấy năm.”

Tựa hồ đã nhận ra không khí trong phòng bệnh biến hóa, Huyền Ngư chậm rãi mở mắt.

Giống như sao trời được khảm trong đó, đột nhiên không kịp phòng ngừa đâm vào trong lòng Tiết Duyệt Tâm, khiến cho cô ấy không khỏi ngẩn ngơ.

“Ông xã…… Anh có cảm thấy Ánh Ngư có chút xinh đẹp quá mức hay không……”

“Em bé mới sinh ra, cho dù đẹp thì có thể đẹp đến mức nào?” Lâm Thanh Phong cũng không để những lời này ở trong lòng.

Nếu như Lâm Ánh Nguyện nhớ không sai, lúc ấy mẹ của nam chính xác thật mang song thai, chẳng qua bởi vì tai nạn xe cộ nên chết non một đứa, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà sau này em gái của nam chính lại được cưng chiều lên tận trời.

Đối với việc Lâm Ánh Ngư không chết, hơi chút rối rắm một chút, Lâm Ánh Nguyệt cũng chỉ quy kết là vì chính mình mang đến hiệu ứng bươm bướm.