Chờ hai người nhão nhão dính dính xong rồi, thừa dịp Tiết Duyệt Tâm không chú ý, Lâm Khê Đình nhỏ giọng hỏi một câu: “Chuyện của công ty đã giải quyết chưa ạ?”
“Một đứa bé như con đừng nhọc lòng nhiều như vậy.” Không còn sự vui sướиɠ trước đó, trong mắt Lâm Thanh Phong xẹt qua một tia sầu lo không quá rõ ràng, xoa xoa đầu con trai, anh ấy tận lực nhẹ nhàng nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ có chuyển cơ.”
“Đúng rồi, chuyện này đừng để mẹ con biết, miễn cho mẹ con đang mang thai còn phải lo lắng.”
Nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, Lâm Khê Đình cũng không nói nữa, cậu bé cũng biết bây giờ cho dù bản thân cậu muốn giúp đỡ, cũng không thể ra sức.
“Ba, ba yên tâm đi, chờ tương lai con trưởng thành, nhất định sẽ khiến những người đó đẹp mặt!!!”
“Được.”
Thu hết những lời thì thầm nhỏ cách đó không xa vào trong tai, tiếp theo, Huyền Ngư cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chính mình, cho dù hiện tại đôi mắt không nhìn thấy, nhưng cô vẫn cảm giác được sự ôn nhu của Tiết Duyệt Tâm: “Tiểu Quai, có phải ba ba và anh trai rất tuyệt hay không?”
Có lẽ là bàn tay này quá mức mềm mại, không có bất luận lực sát thương gì, Huyền Ngư nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Cô đã quên mất, nhân loại cần ngủ và nghỉ ngơi.
Tìm một vị trí thoải mái, thần hồn của cô dần dần yên lặng.
Đại khái hơn bốn tháng sau, Huyền Ngư bị một tiếng thắng xe chói tai đánh thức, sau đó là thanh âm la hét hoảng sợ.
Xảy ra tai nạn xe cộ.
“Thanh, Thanh Phong, em chịu đựng không nổi nữa, mau, mau đưa em đến bệnh viện…… Nhất định…… Phải giữ được Tiểu Quai……”
Cảm giác được sinh mệnh của người mẹ đời này của mình đang cấp tốc trôi đi, Huyền Ngư nhíu mày trầm tư, lần đầu thai này của chính mình hình như không may mắn lắm thì phải?
Ngắn ngủn mấy tháng, cô đã cứu hai người.
Chiến thần từ trước đến nay đều là gϊếŧ người, chưa từng cứu người có chút không thích ứng được.
Hoàn toàn không biết thương thế của vợ đã ổn định, Lâm Thanh Phong bị đầy người máu tươi của vợ dọa quá mức, dưới tình thế cấp bách, anh ấy căn bản không chú ý tới một đôi tay run run rẩy rẩy đang vươn ra ở ô tô đối diện: “Cứu, cứu mạng……”
Nhưng cảnh tượng này lại bị Lâm Khê Đình tuổi còn nhỏ thấy được, nhưng mà sợ cứu người sẽ chậm trễ thời gian, cậu bé cắn chặt răng, cuối cùng dùng sức nhắm hai mắt lại.
Ô tô gào thét mà đi, người trong chiếc xe đối diện kia dần dần không có hô hấp.
“Bác sĩ, bác sĩ! Mau đến kiểm tra cho vợ của tôi!” Bất chấp hình tượng, thời điểm ôm vợ toàn thân là máu, cắm đầu chạy vào bệnh viện, cả người Lâm Thanh Phong hoảng loạn không kiềm chế được, hiện tại là thời tiết cuối mùa thu, mồ hôi trên trán anh ấy còn lớn hơn hạt đậu.
Đến nỗi bé trai bên cạnh, càng gắt gao nắm chặt bàn tay của mình.
Lúc ban đầu, bác sĩ cũng bị thai phụ đầy người máu tươi làm cho hoảng sợ, nhưng chờ xốc quần áo lên kiểm tra, bọn họ ngây ngẩn cả người: “Vị người nhà này, anh xác định cô ấy bị thương sao?”
“Đương nhiên!” Lâm Thanh Phong sắc mặt trắng bệch, người vẫn luôn bình tĩnh hiện tại nói năng lộn xộn: “Mặc kệ bao nhiêu tiền, làm phiền các vị nhất định phải cứu lấy cô ấy!”
Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, một vị bác sĩ có chút khó xử: “Nhưng mà, miệng vết thương ở đâu?”
Cho dù là bị thương bên trong nội tạng, cũng phải có vết bầm tím do va chạm chứ.