Đám em gái đang ở trường, trong nhà chỉ có ba Yến ngồi “giả vờ” đọc báo.
Mẹ Yến không chút nể nang, nói toạc ra:
“Đừng để ý ông ấy, đang diễn thôi.”
Ba Yến đã quen với việc bị “bóc mẽ,” bình thản đứng dậy chào hỏi Du Đồng Đồng.
Lúc này, Du Đồng Đồng ném về phía Yến Ninh ánh mắt cầu cứu. Cô lập tức tiến lên giải vây:
“Ba mẹ, đây là quà Đồng Đồng mua cho hai người.”
Quả nhiên, quà cáp thu hút sự chú ý của hai người lớn. Sau khi nhận quà, được khen ngợi một hồi, Du Đồng Đồng lại bị mẹ Yến “dạy” đổi cách xưng hô thành “ba mẹ.”
Cả nhà chỉ cách bàn ăn vài mét, nhưng mất tận nửa tiếng mới ngồi vào chỗ.
.
Trong lúc bữa cơm diễn ra vui vẻ, mẹ Yến đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi hai người bằng giọng ôn hòa:
“À, giấy kết hôn đâu? Đưa mẹ xem nhé? Có cần mẹ giữ giúp hai đứa không?”
"Giữ giúp" nghe có vẻ tử tế, nhưng thực ra là giữ để không bao giờ trả lại!
Cả Du Đồng Đồng và Yến Ninh đều ngẩn người, lập tức cảm thấy căng thẳng.
Du Đồng Đồng nhanh trí, dưới bàn liền nhéo mạnh vào đùi Yến Ninh.
Yến Ninh bị đau bất ngờ, giật nảy cả người, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế. Đối diện với ánh mắt chờ đợi từ ba mẹ và Du Đồng Đồng, cô cười gượng, cố gắng che giấu sự luống cuống của mình.
“À... mẹ,” Yến Ninh khẽ ho một tiếng, thay Du Đồng Đồng trả lời:
“Giấy kết hôn bọn con để ở nhà rồi, bọn con tự giữ là được.”
Cô cố gắng ra hiệu bằng ánh mắt với mẹ mình, nhưng đôi mắt nháy lia lịa của cô chẳng khác nào bị chuột rút, khiến bà không nhịn được cười. Mẹ Yến lập tức hiểu ý, nhìn Du Đồng Đồng đang hơi lúng túng, bèn lên tiếng hòa giải:
“Ồ ồ, cũng được. Hai đứa tự giữ cũng tốt, mẹ chỉ sợ các con lỡ làm mất thôi.” Bà nhẹ nhàng gắp thức ăn vào bát của Du Đồng Đồng, giọng nói ấm áp:
“Giấy kết hôn không phải giấy tờ bình thường. Nó là minh chứng cho việc hai con đã lập nên một gia đình mới. Sau này, phải tự lên kế hoạch để sống thật tốt nhé.”
.
Vốn ngồi im lặng làm "phông nền," ba Yến lúc này cũng chậm rãi lên tiếng:
“Hôn nhân không chỉ là kết nối hai người mà còn là sự tiếp nối của thế hệ trước và sự khởi đầu cho thế hệ sau. Không phải chỉ cần tờ giấy kết hôn là xong, mà còn cần sự vun đắp và xây dựng từng ngày.”
Ông nhìn Du Đồng Đồng, ánh mắt hiền từ:
“Bố không phải người cổ hủ, cũng biết rằng hôn nhân của các con là kiểu cưới vội, chưa có tình cảm sâu sắc. Nói trắng ra là hai đứa tạm thời hợp tác với nhau. Dù là vậy, hôn nhân không phải trò đùa. Đã cưới thì phải sống nghiêm túc, không được tùy tiện.”
Nói xong, ông quay sang Yến Ninh, không quên “dạy bảo” bằng giọng trách móc:
“Còn con, từ nhỏ đã không khiến người ta yên tâm. Đến giờ đã 29 tuổi, bố cũng coi như trời mở mắt cho con trưởng thành. Nhưng bố biết, cái tính sĩ diện của nhà mình là do di truyền. Mẹ con trước khi cưới cũng bị bóc trần, giờ con cũng chẳng khác gì. Thế nên, bố phải nói trước cho Đồng Đồng biết, tránh sau này có gì xảy ra lại xích mích.”
Yến Ninh không kịp ngăn cản, đành bất lực ngồi nghe ông bố mình “lôi” bản thân xuống nước, thậm chí không cho cô cơ hội phản kháng. Nội tâm cô lúc này chỉ còn lại tro tàn.
Trái lại, Du Đồng Đồng có vẻ hứng thú, chăm chú nhìn về phía ba Yến, chờ đợi câu chuyện tiếp theo.