Diêu Gia Nhất có vóc dáng rất đẹp, tóc dài được buộc thành chùm nhỏ phía sau. Đến nửa cuối buổi tập, bọn họ thường cởϊ áσ. Mồ hôi nhễ nhại, đường nét cơ bắp trông rất gọn gàng và đẹp mắt, rất đáng để ngắm. Nhưng Hạ Quân chẳng hứng thú gì, nhìn mấy người đàn ông cơ bắp nhảy múa trước mặt cũng không khiến cậu quan tâm hơn.
Chơi điện thoại chán, cậu đứng dậy.
Nhạc bỗng dưng ngừng lại.
"Em đi đâu vậy?" Diêu Gia Nhất từ gương nhìn về phía cậu, sắc mặt lạnh lẽo hơn vài phần.
"Xuống dưới mua đồ uống." Hạ Quân tùy tiện tìm một lý do.
Diêu Gia Nhất bước tới, nhặt áo trên sàn lên: "Vậy để tôi đi với em."
Hạ Quân quay lại, nhìn hắn với vẻ khó hiểu. Trong phòng tập, hàng chục cặp mắt đang chăm chăm nhìn cậu. Hạ Quân đành nuốt lại lời muốn mắng, cậu không muốn cãi nhau với Diêu Gia Nhất ở đây: "Tuỳ anh." Cậu nói, rồi bước ra khỏi cửa.
Diêu Gia Nhất vậy mà lại thật sự đi theo, thậm chí hắn còn nở một nụ cười rạng rỡ: "Tiểu Hạ muốn mua đồ uống gì thế?" Hắn hỏi: "Mua luôn cho tôi được không?"
Hạ Quân cảm thấy cạn lời: "Anh đang tập luyện mà, theo tôi ra ngoài làm gì?""Tôi sợ Tiểu Hạ của tôi lại giống như sáng nay chạy mất. Em biết không, tôi rất đáng thương, rất sợ em không cần tôi nữa." Diêu Gia Nhất làm bộ đáng thương vô tội, dựa vào vai Hạ Quân làm nũng.
Hắn bám dính lấy Hạ Quân, thậm chí đến cả chai nước vừa mua cũng phải tranh uống một ngụm. Từ khi quen Diêu Gia Nhất, Hạ Quân chưa bao giờ được ăn uống nguyên vẹn cái gì. Vì mỗi lần cậu định ăn hay ăn uống gì đó, là y như rằng, hắn đều cắn hoặc uống trước một miếng.
Quá phiền, nhưng Hạ Quân cũng không còn cách nào khác.
Sau khi trở lại, Hạ Quân tranh thủ xin mười phút để đi vệ sinh một mình. Thậm chí, cậu còn phải hôn Diêu Gia Nhất làm điều kiện trao đổi, như vậy mới khiến hắn ngoan ngoãn quay lại phòng tập. Hạ Quân lê lết thêm gần nửa tiếng vẫn chưa quay lại.
Lúc đầu cậu còn tưởng Diêu Gia Nhất sẽ ra ngoài tìm mình, nhưng may mà không.
Khi cậu quay về đến cửa phòng tập, cậu không nghe thấy tiếng nhạc. Có vẻ như họ đang nghỉ ngơi, ồn ào nói chuyện với nhau.
"Cậu dính người quá đó, đi mua nước thôi cũng phải đi theo. Cậu bị cậu ta bỏ bùa rồi à?" Giọng của Viên Thành, người bạn thân nhất của Diêu Gia Nhất, vang lên: "Cậu nuông chiều cái tên nhóc da đen kia thành trắng trẻo luôn rồi, hình như, giờ nhìn cậu ta có hơi khác đó."
"Em ấy thì có thể khác gì chứ?" Diêu Gia Nhất không hiểu, hỏi lại.
“Da trắng lên, khí chất cũng khác hẳn, trông cậu ta hình như đẹp hơn không ít.” Viên Thành vỗ vai Diêu Gia Nhất: “Cuối cùng cậu ta cũng có chút xứng với cậu rồi. Nhưng mà, da đen thì vẫn là da đen thôi, lúc nào cũng toát ra cái vẻ nghèo nàn. Bọn tôi đều nói, chắc cậu điên rồi mới chịu kết hôn với cậu ta.” Nhóm bọn họ từ đầu đã không ưa Hạ Quân. Họ từng gặp không ít người đẹp, nên Hạ Quân thế này thật chẳng đáng nhắc tới.
“Tôi điên chỗ nào? Em ấy rất đáng yêu mà.” Diêu Gia Nhất cười đáp.Nhưng Viên Thành lại không nghĩ vậy: “Tôi thấy cậu chỉ đang đùa giỡn với cậu ta thôi… Đừng giả bộ nữa. Đừng khiến cậu ta bị cậu chơi đến mức mất mạng. Chúng tôi quen cậu lâu thế rồi, chẳng lẽ còn không biết cậu là người thế nào à?” Viên Thành nói: “Cậu còn nhớ người bạn trai hồi cấp ba của cậu không? Không phải cũng là vì lừa cậu mà giờ mất cả đôi chân à?”
Hạ Quân nghe những lời của Viên Thành nói mà tim giật thót. Đúng là cậu chưa từng nghe những chuyện này bao giờ. Trước đó cậu chỉ mơ hồ biết là, Diêu Gia Nhất từng có một chuyện tình với ai đó hồi cấp ba, nhưng những gì Diêu Gia Nhất kể đều rất đáng thương, hoàn toàn khác xa với phiên bản mà Viên Thành mới nói.
Hạ Quân cố gắng lắng nghe thêm, nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của Diêu Gia Nhất. Cậu nghĩ ngợi một hồi, rồi lén đẩy cửa bước vào. Nhưng ngay lúc cánh cửa được mở ra, ánh mắt của Diêu Gia Nhất trong gương đã nhìn thẳng về phía cậu. Diêu Gia Nhất nhìn cậu chằm chằm, trên mặt lại mang theo nụ cười, rồi đáp lại lời bạn của mình: “Chuyện cậu ta mất chân không liên quan gì tới tôi, tôi chẳng làm gì cả.” Sau đó Diêu Gia Nhất nói rất ẩn ý: “Hơn nữa, là Tiểu Hạ chơi tôi trước, tôi chơi lại thì sao đâu chứ?”