“An ninh Mạng… có nhiệm vụ này sao?” Chu Dịch cảm thấy đầu óc mình như đứng yên. Chẳng lẽ mình bị lừa thật?
“Đương nhiên rồi. Vì thế thông tin cảnh sát của tôi bị ẩn để dễ bề giả dạng. Nếu không, làm sao tôi có thể đóng giả streamer và giáo dục mọi người phòng chống lừa đảo tình cảm?”
Diêu Nhã biết rõ ưu thế của mình.
Khi cô dùng đôi mắt trong trẻo đầy nghiêm túc để nhìn một người, dường như từng lời cô nói đều là chân lý. Khi hai người họ đối mặt trong căn phòng đầy rác, dường như cả thế giới chỉ còn lại họ, chẳng còn gì khác đáng bận tâm.
Đây là mị lực? Không, đây là một kiểu tấn công tinh thần.
Cô đã nói rồi, thế giới ban đầu của cô đặt điểm công nghệ tối đa vào não bộ con người, khai thác tiềm năng tối đa của trí óc.
Và may mắn thay, cô xuyên không. Bộ não trong cơ thể hiện tại hoạt động mạnh hơn 70% so với người bình thường. Điều đó có nghĩa là cô có thể bình tĩnh nhanh hơn, phản ứng nhanh hơn, và lừa gạt đối phương dễ dàng hơn.
Vài giây sau, Chu Dịch hơi sững sờ: “Hóa ra chỉ là hiểu lầm, vậy tôi về trước.”
“Ừ, về đi nhé.” Diêu Nhã mỉm cười tiễn anh ra cửa. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, gương mặt cô lập tức sa sầm:
“Nguyên chủ ơi nguyên chủ, rốt cuộc cô để lại cho tôi cái mớ hỗn độn gì thế này. Đừng để tôi tìm thấy cô!”
Còn bây giờ, để tôi xem phải làm sao để thay thế cô, sống tốt trong thế giới Siêu Mộng này.
Bên ngoài, cùng với sự xuyên không của Diêu Nhã, thế giới Cyber bắt đầu xuất hiện những biến đổi không gian.
Hàng đàn côn trùng đen kịt từ cống ngầm trào lên, như một tấm màn đen che phủ mặt đất; những kẻ giả nhân dạng con người xuất hiện giữa đám đông, tìm kiếm mục tiêu bắt chước; ngay cả hệ thống trí tuệ nhân tạo được coi là an toàn nhất cũng bắt đầu xuất hiện những méo mó âm thanh.
Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, không thu hút sự chú ý của cư dân mạng, nhưng báo hiệu những sự kiện khủng khϊếp sắp xảy ra ở khắp nơi.
Mười mấy phút sau, từ trong đồn cảnh sát vang lên tiếng mắng chửi ầm ĩ:
“Chết tiệt, đồ lừa đảo, đừng để tôi bắt được cô!”
-
Trước khi Chu Dịch khám phá ra chân tướng, cô có đủ thời gian để tìm hiểu danh tính của thân thể mà mình vừa nhập vào.
Cô đẩy cửa tủ quần áo ra.
Từ những gì nhìn thấy, có thể nhận ra rằng người chủ cũ của cơ thể này là một người vô cùng tự ti.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta không để lại bất kỳ bức ảnh nào, quần áo cũng mua một cách tùy tiện, kiểu dáng, kích cỡ, màu sắc đều không đồng nhất. Từ những thứ còn sót lại, hoàn toàn không thể suy đoán được tính cách của cô ta.
Thứ duy nhất chứng minh được danh tính chính là một tấm bằng tốt nghiệp trung học, trên đó ghi tên: Văn Nhã.
Ảnh trên bằng tốt nghiệp tất nhiên cũng đã bị gỡ mất.
Ngoài ra, Diêu Nhã còn tìm được một tấm danh thϊếp của một công ty viễn thông và vài tấm thiệp cảm ơn nhân dịp lễ tết từ nơi làm việc.
Theo tên công ty, cô lục tung hộp thư điện tử và cuối cùng tìm thấy một bức thư mời làm việc cách đây một năm trong đống email quấy rối tìиɧ ɖu͙©.
Vị trí công việc là… bạn gái ảo.