Trước Khi Bị Lưu Đày, Vương Phi Xông Vào Hoàng Cung Dọn Sạch Quốc Khố

Chương 16

An Vương phi không chịu nổi cô đơn… lén lút tư thông với nam nhân khác.

Nghĩ đến cảnh đó, khuôn mặt Bùi thị liền hiện lên một nụ cười dữ tợn, khiến người khác phải rùng mình. Đến lúc đó, nàng muốn tận mắt nhìn thấy Giang Nhược bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.

Ban ngày, Giang Nhược bận rộn thu xếp đám người hầu trong phủ Thừa tướng, còn ban đêm thì lại vào không gian riêng để làm ruộng, dự trữ lương thực. Những kẻ từng ức hϊếp nguyên chủ của nàng đều lần lượt bị nàng dạy dỗ bằng đủ loại lý do khác nhau. Giờ đây, khi thấy Giang Nhược, bọn hầu hạ đều như chuột thấy mèo, vội vàng tránh xa.

Giang Nhược như một đóa bá vương hoa kiêu hãnh, hoành hành trong phủ Thừa tướng suốt ba ngày liền.

Phủ Thừa tướng lúc này được trang hoàng đèn hoa lộng lẫy, náo nhiệt phi phàm, phô bày không khí vui mừng cho hỉ sự một cách vô cùng hoàn mỹ. Đặc biệt là đám nô tài từng bị Giang Nhược xử lý, ai nấy đều cười tươi như hoa, rõ ràng đang mong đợi một màn kịch vui.

Cuối cùng, con ma đầu này cũng sắp đi xung hỉ.

Trời còn chưa sáng, Giang Nhược đã bị Đông Tuyết gọi dậy. Nàng vươn vai lười biếng, lẩm bẩm: "Chỉ là xung hỉ thôi mà, làm qua loa cũng được."

Đêm qua nàng còn đi một vòng quanh phủ Thừa tướng, đem những món đồ quý giá, vải vóc tốt, tất cả đều gom lại mang đi. Ngày đại hỉ, mọi người cùng nhau vui vẻ thì có sao, ha ha!

Không phải ai cũng muốn nhìn lão nương gặp xui xẻo sao? Lão nương sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị "vui quá hóa buồn".

Liễu ma ma và Đông Tuyết im lặng, cẩn thận giúp Giang Nhược mặc vào bộ áo cưới. Trong lòng hai người tràn ngập hụt hẫng. Tiểu thư phải gả cho An Vương để xung hỉ, thật khiến lòng họ không khỏi đau buồn. Nếu phu nhân dưới suối vàng có biết, chắc chắn bà sẽ rất đau lòng!

Nhờ linh tuyền thủy bồi dưỡng, da dẻ Giang Nhược trắng mịn như sương, chỉ cần phủ thêm chút phấn nhẹ nhàng là đã rạng rỡ như ngọc. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, càng khiến nàng thêm phần quyến rũ. Trong bộ áo cưới đỏ thắm, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của nàng đều toát lên vẻ phong hoa tuyệt đại.

Đông Tuyết nhìn dáng vẻ kiều diễm của Giang Nhược, trong lòng càng thêm xót xa. Tiểu thư tốt như vậy, đáng lẽ phải gặp được một người chồng như ý.

Nhận thấy sự trầm buồn của hai người, Giang Nhược khẽ an ủi: “Ma ma, Đông Tuyết, ở phủ Thừa tướng này chán lắm, chúng ta đổi chỗ khác cũng tốt. Từ nay về sau, ta sẽ không để các ngươi phải chịu uất ức nữa.”

Nghe vậy, Liễu ma ma và Đông Tuyết nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ gật đầu. Các nàng chịu uất ức thì có đáng gì? Chỉ sợ... tiểu thư mới là người chịu khổ.

Tại tiền viện, Bùi thị và Giang Vân Dao đang ở ngoài sảnh cùng các phu nhân, tiểu thư nhà quan chuyện trò rôm rả.

"Ai, mấy năm qua, ta luôn coi Nhược nhi như con ruột của mình. Hôm nay nàng xuất giá, lòng ta thật khó chịu quá!"

Bùi thị "chân tình" thốt lên, xong còn làm bộ lau nước mắt chẳng hề tồn tại. Ở một góc khuất không ai nhìn thấy, khóe môi bà ta khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ác ý.

“Tiện nhân kia, tốt nhất là xung hỉ thất bại rồi bị tuẫn táng luôn đi, đến lúc đó, toàn bộ tài sản trong phủ sẽ quay lại tay ta.”

Bùi thị cười lạnh trong bụng, thầm nghĩ ông trời cũng đang giúp mình.

Ở bên kia, Giang Vân Dao cũng tỏ ra bộ dạng không nỡ xa cách, kể lể với đám tiểu thư nhà quan rằng mình và Giang Nhược “tỷ muội tình thâm” thế nào.

Thực ra, đám tiểu thư kia đều hiểu rõ lòng dạ Giang Vân Dao, chỉ là họ chẳng buồn vạch trần. Nhà ai mà chẳng có chuyện hậu viện không sạch sẽ? Bình thê leo lên làm chính thất, nếu không phải vì vụ xung hỉ này, liệu còn ai nhớ đến phủ Thừa tướng có vị tiểu thư chính thất là Giang Nhược?