Lúc Tố lên đến lưng núi, mặt trời cũng đã lặn mất tăm, nó đứng từ xa nhìn căn nhà nó đã ở suốt 15 năm, đột nhiên bụng nó cồn cào, từ gót chân dâng lên cảm giác ớn lạnh không nói nên lời. Một khi bước chân vào đó, nó sẽ lại sống tiếp những tháng ngày như trước đây, nó sẽ phải ngủ dưới bếp, sẽ phải làm việc nhà, mười bữa nửa tháng sẽ phải lôi bao tải chứa xác người lêи đỉиɦ núi chôn rồi sau đó đêm nào cũng mơ thấy người ta đến đòi mạng nó. Nó không biết tại sao nó lại ở cùng người đàn ông trong căn nhà đó, nhưng nó biết nó không muốn ở đây. Nó cũng muốn được sống như mấy người ở dưới chợ, hôm nay nó thấy đám trẻ con cầm lá cây thốt nốt nô đùa trong chợ, nhìn cũng không nhỏ hơn nó bao nhiêu nhưng tụi nó được đi chơi. Còn Tố thì không…
Và nó cũng muốn gặp Nhất… Cái con người đó nó chỉ mới gặp lần đầu, nhưng cũng là lần đầu tiên có người chịu nói với nó nhiều như thế, không hiểu sao nó cứ muốn gặp lại Nhất. Nhưng nó không thể thoát khỏi đây, trực giác nói cho nó biết, chỉ cần nó rời khỏi căn nhà này, người đàn ông và Dông nhất định sẽ bắt được nó trở về… Khi đó nó nhất định sẽ là người nằm trong bao tải được chôn trên đỉnh núi…
Nó đem đồ đạc mua ở dưới chợ đưa cho Dông, Dông nhận lấy đồ, hỏi nó:
“Dưới đó rất nhộn nhịp đúng không? Nào có buồn tẻ như ở đây…”
Tố giật mình, tay nó thoáng run rẩy, không phải nó hiểu ẩn ý sau lời mà Dông nói, mà nó nhìn thấy đôi mắt của Dông, đôi mắt đó nhìn thấu nó, nó biết rồi, Dông vốn hiểu nó như lòng bàn tay…
Dông thấy nó im lặng lại nói tiếp “Đem cái bao kia lên núi đi… Nhớ về sớm, tối nay sư phụ cho phép mày vào xem khấn vái…”
Dông nói xong đi thẳng vào nhà, mặc kệ nó còn đứng dưới hiên. Nó đứng một hồi lâu đến khi tay hết run rẩy, nó nhìn cái bao to đùng nằm dưới đám dây bìm bịp, nắm lấy một góc bao rồi lôi lêи đỉиɦ núi. Con đường này nó lên xuống không biết bao nhiêu lần, ban đầu còn sỏi còn đá, nó đi riết cũng thành mòn… Lôi xác lêи đỉиɦ núi rồi, nó vẫn còn thẫn thờ ngồi bên cạnh cái bao hồi lâu. Lần này nó cũng hiếu kỳ mở miệng bao ra xem…
Cái đầu tròn lẵn không có một sợi tóc nào, trên đó vẽ mấy ký tự kỳ quái đỏ chót đập vào mắt nó. Cái xác mở mắt nhìn nó, đôi mặt trợn tròn còn chằn chịt tơ máu, nó lầm bầm trong miệng là không liên quan đến nó, đừng tìm nó. Nó không dám mở bao ra xem tiếp, nhanh chóng cột lại miệng bao rồi chạy đi đào hố, quăng cái bao xuống, lấp đất lại, xong xuôi nó quỳ lạy ba cái, hi vọng đêm đến sẽ không về tìm nó đòi mạng.
Như lời Dông nói, đêm nay người đàn ông cho nó ngồi bên cạnh lúc ông khấn vái. Dường như Dông không hài lòng về nó, không thích nó ngồi ở đây…
Nó nghe người đàn ông tụng đi tụng lại cái gì đó, nó nghe không hiểu. Dưới ánh nến le lói, nó thấy người đàn ông cầm lên một cái chén, bên trong chén là chất lỏng màu đỏ, không biết do bị ánh nến hắt vào hay do bản thân nó vốn đỏ. Người đàn ông bưng lên hớp một ngụm trong miệng, rồi khấn ba cái, sau đó phun lên cái sọ người đặt trước mặt. Sọ người thoáng cái chằng chịt mấy giọt máu. Nó nhíu mày, bây giờ nó mới có dịp nhìn kỹ cái sọ đầu kia, cái sọ đầu này nhìn qua rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với đầu của nó, hình như chỉ bằng trái na rừng.
Người đàn ông nhận khăn tay từ Dông, nhẹ nhàng lau khóe miệng, Tố giật mình khi nghe ông nói:
“Có biết cái sọ này từ đâu mà có không?”
Dông nhìn sọ đầu không đáp, Tố thì lắc đầu, chờ đợi người đàn ông giải đáp thắc mắc cho nó.
Người đàn ông đưa tay vuốt ve, mấy vệt máu chưa khô dính lên đầu ngón tay, ông nhìn vệt máu trên tay, xoa xoa mấy cái, nói:
“Là con của ta…”
Dông giật mình nhìn người đàn ông, từ trong mắt hắn thấy được rõ sự đau đớn, Tố không hiểu người đàn ông nói gì, nhưng nó chỉ nhìn Dông đã hiểu phần nào.
“Sao thế? Không tin ta?”
Ông ta nói chậm rãi, không sợ người khác cướp lời. Sau nó đột nhiên khóe miệng hiện lên nét cười, nói tiếp:
“Nó là đứa con do chính tay ta nuôi suốt 9 tháng 9 ngày… Bát tự của nó cũng rất đẹp, ta cho người dò hỏi cả cái đất chín rồng này ròng rã mấy năm, cuối cùng cũng tìm được đứa nhỏ sinh ngày 9 tháng 9 âm lịch… Ông trời không phụ lòng người…”
Dông nghe ông nói, dường như hắn hiểu được vì sao hắn và Tố lại ở đây. Liệu hắn và Tố có phải cũng sinh ra vào ngày 9 tháng 9 âm lịch hay không. Rằng ông ta tìm nhiều đứa nhỏ như vậy là để lỡ như bất trắc vẫn có đứa nhỏ khác thay vào. Hóa ra hắn và Tố đều là thứ dư thừa, nhưng cũng chính vì dư thừa nên mới sống được cho tới ngày nay. Dông nhìn người đàn ông, không dám nói ra điều vừa nghĩ…