Thiên Linh Cái (Ngoại Truyện)

Chương 2

Đêm giông bão, người đàn ông ẵm nó đi về phía núi, nơi đó hoang vắng không một bóng người, cách xa hoàn toàn với cuộc sống ngoài kia… Người đàn ông gọi nó là Tố, cũng không biết là do đem nó về trong đêm giông tố hay chỉ gọi Tố cho thuận miệng, nhưng nó biết nó không thích cái tên này.

Nó ở đó mấy năm, đến khi hiểu chuyện nó mới ý thức được chỗ này đáng sợ đến nhường nào. Bề ngoài trông căn nhà không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần bước vào bên trong, nếu không quen sẽ bị nhan khói làm ngạt thở. Đèn đuốc trong nhà chỉ có hai cây đèn cầy trên bàn thờ, ánh đèn đỏ hiu hắt cũng chỉ gắng gượng nhìn thấy đường đi, nhưng mắt nó sáng, nhìn lâu ngày cũng quen… Người đàn ông ngày nào cũng ngồi trước bàn thờ, miệng lẩm nhẩm, tay lần chuỗi hạt, sau đó vái lạy cái khăn chùm màu đỏ trên bàn thờ mấy cái, nó ngó xem mấy lần cũng biết được đôi chút, bên trong cái khăn chùm màu đỏ là một cái sọ người. Ban đầu nó hoảng lắm, không biết cái sọ đó là thật hay giả, nhưng nhìn riết rồi cũng quen, ít ra bây giờ nó cũng không chuyện gì.

Sau đó căn nhà không chỉ có nó và người đàn ông ở nữa. Dông đi hai năm cuối cùng cũng trở về, nó biết người đó hơn nó 7 tuổi, cũng được người đàn ông kia đem đi trong đêm giông bão. Vừa nghe người đó tên là Dông, nó liền biết người đàn ông kia đặt tên cho nó qua loa như thế nào…

Dông khác với nó, Dông được người đàn ông cho ngồi bên cạnh lúc ông khấn vái, thằng đó thỉnh thoảng còn bóp vai, bưng trà cho ổng, còn nó chỉ quét dọn, nấu cơm… Sau khi Dông về ở được mấy tháng, thỉnh thoảng sẽ có thêm mấy người đến nhà. Nó chỉ lén đứng bên hiên nhà ngó vào, người đàn ông biết nó nhìn trộm cũng không thèm mắng nó. Có lần một người phụ nữ đem quà cáp nhan đèn đến cúng bái, nó thấy người đàn ông chỉ xoa đầu cô ta mấy cái rồi thấy cô ta mừng rỡ đi về… Nó tưởng người đàn ông là thầy cúng, nhưng nào có đơn giản như thế, cho đến một ngày…

Hôm đó trời cũng mưa, đất đỏ bị nước mưa ủ thành nhão nhẹt, người đàn ông bắt nó kéo cái bao tải quăng lêи đỉиɦ núi. Đường núi trơn trượt, nó ngã nhào vô vũng nước, cái dây cối cột miệng bao hở, thấy được mớ tóc rối hiện ra, nó hoảng hốt ngã ra lần nữa, đạp mấy cái vô vũng nước muốn chạy đi… Nhưng nó hiếu kỳ, cho đến khi nó thấy rõ ràng cái xác nữ nằm trong bao không có mắt, nó mới biết hiếu kỳ có thể gϊếŧ chết nó… Nó đi đến chập tối mới về, nó thấy Dông ngồi xoa bóp cho người đàn ông dưới hiên nhà, người đàn ông nằm sấp dài ra, liếc mắt nhìn nó nhưng không mở miệng nói câu nào… Nó lặng lẽ đi ra sau bếp, nó biết đời nó sẽ mãi chôn lại ở lưng núi này rồi.

Đến nay nó đã 15 tuổi, suốt 2 năm đó nó đã chôn 12 cái xác trên đỉnh núi… Có cái xác còn nguyên, cũng có cái xác không trọn vẹn, đầu bị cạo sạch, bị móc mắt, bị cắt lưỡi,… nó cũng là con người, nên mấy tháng liền nó gặp ác mộng, nhưng nhìn nhiều, làm nhiều cũng quen, mỗi lần đem xác lên núi nó đều quỳ xuống vái lạy người ta đừng tìm đến nó. Dần dần rồi cũng không có gì khác biệt.

Cho đến một hôm, nó được người đàn ông cho xuống chợ. Suốt 15 năm, lần đầu tiên nó nhìn thấy nhiều người như vậy, người ta nói cái gì nó nghe không hiểu cho lắm, chỉ gật gật đầu rồi lũi đi chổ khác. Nó mua xong nhan đèn với một ít vôi sống cho người đàn ông, rồi lập tức quay về. Nó cũng muốn ở lại chốn đông người này lâu một chút, nhưng người ta nói gì nó có hiểu được đâu…

Dọc đường về, nó gặp một người ngồi bên đường, bên chân người đó đặt một cái gùi, hình như là vừa từ trên núi xuống. Nó hiếu kỳ nhìn một hồi, người đó giống như cảm nhận được ánh mắt của nó nên ngước mặt lên nhìn.

Lần đầu tiên nó gặp một người đẹp hơn Dông, nó tưởng Dông đã đẹp lắm rồi, không biết có người khác còn đẹp hơn Dông. Chỗ kia gọi là mũi đúng không? Nó nghĩ hình như là đúng rồi, cái mũi thật cao… Nó nhìn người ta mà không biết chớp mắt, sống trên lưng núi mười mấy năm, nó không biết nhìn người ta như vậy là thất thố, nó thấy đẹp nên cứ nhìn vậy thôi… Đến khi người kia mở miệng chào nó, hỏi nó có chuyện gì không? Nó mới giật mình nhìn xuống mũi chân mà lắc đầu… Nó chỉ thấy người ta đẹp thôi…

Người đó thấy nó kỳ lạ, lại hỏi lần nữa “Nhà cậu ở trên núi này sao?”

Nó nghe thấy người đó nhắc đến núi, có lẽ là hỏi nó ở đâu, nó liền gật đầu hai cái.

“Người ta hay gọi tôi là Nhất. Cậu tên là gì?”

Nó không biết nói chuyện như người bình thường, nhưng tên của nó là điều mà nó mãi mãi không thể quên, bởi vì nó luôn không thích cái tên này… Nó ậm ừ phát ra một tiếng từ trong cổ họng.

“Tố…”