Xuyên Nhanh: Chạy Trốn Ma Vương Hệ Thống

Thế Giới 1 - Chương 8: Họa sĩ

Theo thông tin từ hệ thống, hiện tại là khoảng 1 giờ sáng, dựa theo quy luật sinh hoạt của người bình thường, hẳn là mọi người đã chìm vào giấc ngủ say.

Vì vậy, đây là thời cơ tốt nhất để chạy trốn!

Ban ngày, Sudan cố gắng đóng vai mỹ nhân ngủ trong ngày, nhắm mắt lại để các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, đồng thời cũng thu thập được không ít thông tin.

Trong khoảng thời gian đó, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng lẩm bẩm của người đàn ông kia, Sudan không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Loại trừ khả năng có người khác sống ở đây.

Tất nhiên, khả năng này rất nhỏ, vì người đàn ông dám bắt cóc cậu và giấu cậu ở nơi này, thì chắc chắn không muốn bị người thứ ba phát hiện.

Thậm chí, còn không có cả người giúp việc.

Nấu cơm, dọn dẹp,... tất cả đều do một tay người đàn ông kia làm.

-- Sudan ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Ban đầu, Sudan định làm điều gì đó để cho người khác biết cậu đang bị bắt cóc, khiến sự việc ầm ĩ lên, như vậy cậu có thể nhờ cảnh sát giải cứu.

Nhưng hiện tại, ngoài cậu và người đàn ông kia ra, không còn ai khác, muốn trốn thoát, chỉ có thể dựa vào chính mình!

May mắn thay, người đàn ông kia cho rằng thuốc mê của hắn rất mạnh, có thể khiến nguyên chủ hôn mê nhiều ngày, vì vậy không trói cậu lại, thậm chí còn không khóa cửa.

Nhưng người đàn ông kia không biết rằng, nguyên chủ đã bị cậu thế chỗ, nên loại thuốc mê đó tự động mất tác dụng.

Sudan âm thầm giơ tay làm dấu hiệu chiến thắng trong lòng, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa hầm ra.

...

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bao phủ lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, bụi bặm trong không khí lơ lửng, phản chiếu những tia sáng li ti.

Oa nha~

Sudan quan sát xung quanh, bị vẻ xa hoa lộng lẫy ấy làm choáng ngợp, không nhịn được thầm tán thưởng trong lòng --

cuộc sống của kẻ có tiền thật đáng ghét!

Nhưng mục đích của cậu không phải là đến để tham quan biệt thự cao cấp, cho dù biệt thự có sang trọng đến đâu, cậu cũng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa!

Ánh mắt đảo qua, đôi mắt sắc bén ngay lập tức xác định được vị trí của cửa chính.

Sudan nhanh chóng lướt qua ghế sofa trong phòng khách, đi qua hành lang dài, cánh cửa lớn dẫn ra ngoài gần ngay trước mắt ——

"Meo ~"

Một tiếng mèo kêu đột ngột vang lên, cùng với một bóng đen bất ngờ lao ra khiến Sudan giật bắn mình, khuỷu tay va vào kệ tủ ở lối vào, cơn đau nhói truyền đến, đồng thời chiếc bình hoa đặt trên kệ chao đảo sắp đổ.

Thấy bình hoa càng lúc càng nghiêng, Sudan bất chấp cánh tay đau nhức, vội vàng lao tới ôm lấy nó!

Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm nào như lúc này.

Sudan cẩn thận đỡ chiếc bình, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó cậu đột ngột quay đầu lại, ánh mắt hung dữ nhìn thủ phạm suýt chút nữa gây ra đại họa!

—— Hửm?

Một con... mèo?

Dưới ánh trăng đầu hè chiếu qua cửa sổ, một con mèo đen tuyền đang lặng lẽ ngồi xổm trên sàn đá cẩm thạch, ánh trăng bao phủ lên con mèo, tạo thành một cái bóng rõ nét.

Thấy Sudan nhìn mình, con mèo đen ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng kim phát ra ánh sáng mờ ảo, trông khá dễ thương.

Sudan ngẩn người ra một giây.

Mèo ở đâu ra vậy?

Ban ngày sao cậu không nghe thấy tiếng mèo kêu?

Cậu chọc chọc hệ thống: "Thì ra ở đây còn nuôi một con mèo à?"

110 tức muốn chết: 【 Anh bạn! Cậu có phải đã quên mất điều quan trọng nhất rồi không? Chạy mau! Cửa chính ngay trước mắt kìa, xông lên Pikachu! 】

Được nhắc nhở như vậy, Sudan đột nhiên sực tỉnh, cũng không quan tâm đến con mèo đen xuất hiện từ đâu nữa, vội vàng chạy về phía cửa chính.