Bà cô lại vỗ mạnh vào người ông lão bên cạnh: “Hơn nữa tôi vừa nhìn thấy, xe đạp điện bên cạnh còn chạy nhanh hơn nó, mấy chiếc xe phía sau toàn bấm còi, chạy chậm như ốc sên ấy.”
Ông lão bên cạnh vội vàng làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thật vậy sao? Vậy thì không thể mua.”
“Đúng đúng đúng.”
Còn Diệp Tinh Nhiên đang đợi đèn đỏ thì không hề hay biết, cảm giác da thật trên tay liên tục nhắc nhở cậu chiếc xe này đắt như thế nào, lớp kính trong suốt như không tồn tại. Cậu suy nghĩ về những việc mình sẽ làm trong tương lai, hiện tại cậu đã tiêu kha khá tiền rồi, xe cũng mua, du thuyền cũng đặt, thật sự không biết còn gì thú vị để chơi nữa.
Số dư trong thẻ ngân hàng của cậu cũng chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Bài hát tình yêu nhẹ nhàng trên radio vang lên giữa tiếng ồn ào náo nhiệt trên đường phố.
“Yêu đương——”
Đôi mắt Diệp Tinh Nhiên đột nhiên sáng lên, cậu độc thân hai mươi tám năm rồi chưa từng yêu đương, hơn nữa yêu đương thì cậu sẽ có chỗ tiêu tiền.
Gió thu bên ngoài cửa sổ thổi mạnh, Diệp Tinh Nhiên nhìn thấy những chiếc lá vàng bên đường dần dần bị nhân viên vệ sinh quét thành một đống. Những chiếc lá úa vàng tụ tập lại với nhau như bức tranh sơn dầu từ thế kỷ trước.
“Tôi cũng sắp héo úa—woa đẹp trai quá!”
Đang đa sầu đa cảm, tấm áp phích trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện thay đổi, một khuôn mặt siêu đẹp trai chiếm trọn cả tòa nhà, không ngoa khi nói rằng có thể nhìn thấy từ cách xa hàng chục km.
Ánh mắt Diệp Tinh Nhiên không thể rời đi, nước miếng sắp chảy ra rồi, nếu không phải năng lực có hạn, bây giờ cậu đã có thể bay lên màn hình LED rồi.
Đẹp trai, đẹp trai tuyệt đối!
Nhìn đến mức mắt phát thẳng, đọc thầm dòng chữ bên cạnh: “Người đại diện, Hoắc Tứ Dữ.”
Anh chàng đẹp trai này hoàn toàn đúng gu thẩm mỹ của cậu!
“Dù sao tôi cũng là tổng tài có thể vung tiền như rác, tôi cũng đẹp trai mà,” Diệp Tinh Nhiên đã bắt đầu suy nghĩ xem nam minh tinh này có đồng ý yêu đương với cậu không: “Tôi còn trẻ mà.”
Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh cùng anh chàng đẹp trai dạo chơi bên bờ sông vào buổi tối, nắm tay nhau rồi.
Cuộc sống này, đừng quá sung sướиɠ nhé.
“Này, cái người lái siêu xe kia, anh có biết lái xe không vậy! Anh không biết lái thì để tôi vượt lên trước!”
“Anh đẹp trai kia, đèn xanh rồi! Đèn xanh rồi kìa!”
Một loạt tiếng còi xe inh ỏi khiến Diệp Tinh Nhiên hoàn hồn, vội vàng chuyển số khởi động: “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi nhé, tôi thật sự không biết lái lắm.”
Vừa rồi cậu còn không tìm thấy đèn xi nhan ở đâu nữa.
Cuối cùng, bị người ta vượt mặt hết, Diệp Tinh Nhiên về đến nhà với tốc độ 30 km/h, lập tức bắt đầu tìm kiếm nam minh tinh mà cậu vừa nhìn thấy.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đẹp trai đẹp trai…”
“Hoắc Tứ Dữ, 28 tuổi, 1m85, Ảnh đế trẻ tuổi nhất đạt ba giải thưởng lớn, không có scandal, trong sạch, diễn xuất thần sầu…”
Diệp Tinh Nhiên càng xem càng động lòng, khuôn mặt góc cạnh trên màn hình dưới ánh đèn sân khấu sáng tối đan xen, ánh mắt lạnh lùng như xuyên qua màn hình nhìn cậu.
Mặt già đỏ ửng, không ngờ trước khi chết cậu cũng có thể chơi trò bao nuôi, lại mặt già tái mét: “Bao nuôi cái gì chứ, rõ ràng là người yêu hợp đồng.”
Tuy cậu là người lùn về tư tưởng, nhưng hành động thì lại là người khổng lồ.
Ngón tay lướt lướt điện thoại gửi tên anh chàng đẹp trai cho trợ lý đặc biệt.