Người ngả ra sau nhưng tay vẫn không thể rút ra được.
Chúc Kiều tiếp tục dùng sức, chưa đầy hai giây đã bóp cho Khâu Trừng méo mặt, hắn lập tức kêu lên: “Mẹ kiếp, buông tay! Nhường cho anh nhường cho anh!"
"Buông ra!"
Chúc Kiều buông tay, Khâu Trừng xoa xoa cổ tay đỏ tím, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng, hôm nay tạm tha cho chú thỏ nhỏ này.
Đứng dậy nhanh chóng đi vào đám đông, tu ừng ực một ngụm rượu mạnh, hôn lên một chàng trai trẻ có dung mạo xinh đẹp, môi hai người chạm vào nhau không chút khe hở, rượu mạnh làm ướt ngực áo chàng trai trẻ, xung quanh toàn tiếng cười cợt, hắn nhướn mày, ôm chàng trai mặt đỏ bừng đi về phía thang máy xa nhất lên lầu.
Chúc Kiều cau mày, thấy người nọ trước khi vào thang máy vẫn còn nháy mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ với mình.
Thở dài một hơi, Chúc Kiều đỡ Diệp Tinh Nhiên say mèm như bùn nhão dậy, rót cho anh một cốc nước chanh cho anh uống: “Tổng giám đốc Diệp, tỉnh lại đi."
Diệp Tinh Nhiên từ từ mở mắt ra, thấy người đàn ông nghiêm túc trông rất quen, nhưng không nhớ ra được, anh cau mày lắc đầu: “Anh đẹp trai, không hẹn."
Rồi gục đầu xuống ngủ thϊếp đi.
Chúc Kiều bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ anh dậy, len qua đám đông ra khỏi quán bar, trên đường không ít người nhướng mày với anh, ý tứ rất rõ ràng.
Anh bạn vận may không tồi nha, chú thỏ nhỏ đêm nay nhất định sẽ rất ngon miệng.
Ánh mắt ghê tởm như bãi nôn dính chặt vào lưng, như những con giun đất, từng con ngọ nguậy thân hình trắng nhởn hòa vào màn đêm.
Chúc Kiều đưa Diệp Tinh Nhiên vào ghế phụ, chiếc G65 màu đen sau một tiếng rêи ɾỉ liền lao vào màn đêm.
Ngày hôm sau.
Bên trong căn hộ penthouse ở trung tâm thành phố, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đón trọn ánh nắng chiếu vào, xe cộ trên đường tấp nập, mỗi người trong xe đều bận rộn, nhập vào dòng xe cộ trên đường cao tốc.
Kim đồng hồ trên tường đã chậm rãi chỉ mười giờ, bình thường trên giường đã không còn bóng người, mà bây giờ, chiếc chăn màu vàng ấm áp trên giường hơi nhô lên, một bàn tay trắng nõn vươn ra, được ánh nắng bao phủ trắng đến phát sáng, mạch máu trên mu bàn tay hiện rõ.
Một chiếc nhẫn trơn bằng vàng trên ngón giữa phản chiếu ánh vàng lên tường.
Một tiếng rên nhẹ, người trên giường trở mình, đè chiếc chăn xuống dưới, lộ ra eo thon trắng nõn săn chắc, một lúc sau cảm thấy lạnh, Diệp Tinh Nhiên kéo chăn trùm kín người.
Ánh nắng hơi chói mắt, đột nhiên, anh ngồi bật dậy, rèm cửa của anh tự động mở lúc bảy giờ sáng, anh cũng nên dậy vào lúc đó.
Anh dụi mắt nhìn kim đồng hồ trên tường chỉ mười giờ.
"Chết rồi chết rồi, muộn giờ làm rồi."
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh, sau đó ánh mắt ngưng lại, Diệp Tinh Nhiên cúi đầu nhìn áo hoodie và quần jean trên người, chuyện hôm qua dần dần hiện lên trong đầu, cơn đau đầu do say rượu ập đến.
"Đùng" một tiếng, Diệp Tinh Nhiên ngã người xuống giường.
Còn đi làm gì nữa, anh sắp chết rồi.
Trên bàn bên cạnh đặt ngay ngắn tờ báo cáo kiểm tra của anh, bốn chữ to tướng kia rõ ràng nói cho anh biết đó không phải là mơ. Cả người anh ngã xuống giường.
Hai giây sau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy a a a a a a a ——
“A a a a a a hu hu hu hu, ưm ưm ưm ưm——”
Một loạt âm thanh kỳ quái liên tục phát ra từ phòng ngủ chính. Mười phút sau, một người đàn ông đã chỉnh đốn lại cảm xúc, đứng dậy đánh răng rửa mặt, nuốt viên nang to như viên dầu cá do bác sĩ kê đơn cùng với trà giải rượu trên bàn.