Mẹ Ruột Sống Lại, Các Con Thi Nhau Tranh Sủng

Chương 4: Chẳng lẽ cô muốn thượng vị?

Ban đêm, Lâm Nhứ định xuống lầu rót cốc nước, đi ngang qua thư phòng thì thấy ánh đèn bên trong hắt ra từ khe cửa chiếu xuống sàn nhà.

Chưa tắt đèn sao?

Cô vặn tay nắm cửa, định tiện tay tắt đèn, nhưng khi nhìn thấy Quý Đình Dương ngồi trước bàn làm việc thì khựng lại.

Cô nhìn đồng hồ, đã 12 giờ rưỡi đêm rồi, muộn thế này mà vẫn còn làm việc?

Trong đầu Lâm Nhứ thoáng hiện lên khuôn mặt chồng mình, anh cũng vậy, cứ tăng ca là có thể ở lì trong thư phòng cả đêm.

Mỗi lần như vậy Lâm Nhứ đều khuyên anh không cần phải vất vả như thế, anh đều ôm eo cô, dịu dàng nói: "Anh muốn cho em và các con có cuộc sống sung túc, vất vả mấy cũng đáng."

Lúc đó cô đã trả lời thế nào nhỉ?

Lâm Nhứ ngẫm nghĩ.

"Sức khỏe là vốn quý nhất, nếu anh kiệt sức, thì em và các con biết phải làm sao?"

Sau đó cô liền kéo chồng về phòng nghỉ ngơi.

Chuyện này rõ ràng mới xảy ra tuần trước, vậy mà nháy mắt đã hai mươi năm trôi qua, anh cũng không còn nữa...

Trong phút chốc, vẻ mặt cô có chút buồn bã và ngậm ngùi.

Lâm Nhứ đứng ở cửa quá lâu, Quý Đình Dương chú ý thấy có gì đó khác lạ, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là Lâm Nhứ thì thắc mắc hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Nhứ hoàn hồn, bước vào, "Vẫn còn làm việc à?"

"Vâng, vẫn còn một ít tài liệu chưa xử lý xong."

"Nếu không gấp thì để mai xử lý đi, đã muộn lắm rồi, đi ngủ đi con." Lâm Nhứ thúc giục.

"Đợi..."

"Sức khỏe quan trọng!"

Quý Đình Dương vừa mở miệng định nói gì đó, một bàn tay nhỏ bé bỗng đặt lên đầu hắn, xoa xoa.

"Ngoan." Lâm Nhứ dỗ dành hắn như dỗ trẻ con.

Quý Đình Dương cứng đờ người, định nói gì đó nhưng lại im bặt, mặc cho bàn tay cô xoa đầu mình.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, rất ít người quan tâm đến hắn như vậy, cảm giác hoài niệm này khiến hắn có chút không nỡ rời đi.

Nhưng Lâm Nhứ lại không chịu đựng được nữa, cô ngáp một cái, lại dặn dò hắn mau đi ngủ, sau đó rời khỏi thư phòng.

Vừa ra khỏi thư phòng, cô liền gặp Ôn Lê đi tới.

Ôn Lê bưng cốc nước từ dưới lầu lên, vừa vặn đυ.ng phải Lâm Nhứ đi ra từ thư phòng, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc. Thư phòng của Quý Đình Dương chưa bao giờ cho phép người khác tùy tiện ra vào, cô cũng chỉ vào đó một hai lần.

Không ngờ người phụ nữ mới đến này lại có thể thản nhiên ra vào thư phòng như vậy.

Lâm Nhứ nhìn Ôn Lê một cái, cô gầy gò, dưới khóe mắt là quầng thâm nhàn nhạt, vẻ tiều tụy lại càng tăng thêm nét yếu đuối của người đẹp yếu ớt, khiến người ta thương xót.

Lâm Nhứ biết, phần lớn là do tuyệt thực và nghỉ ngơi không tốt gây ra.

Đổi lại là ai cả ngày bị nhốt trong biệt thự, tâm trạng cũng sẽ không tốt.

Nghĩ đến đây, cô lên tiếng: "Cô yên tâm, tôi sẽ bảo Quý Đình Dương thả cô đi."

Rời đi rồi thì cô đi tìm nam chính của cô đi, vĩnh viễn đừng gặp lại con trai của tôi nữa. Như vậy con trai tôi sẽ không gặp chuyện, sản nghiệp Quý gia cũng sẽ không phá sản, thật tốt đẹp biết bao.

"Cô?" Ôn Lê không tin lời Lâm Nhứ nói.

Quý Đình Dương yêu cô như vậy, nhưng chưa bao giờ để ý đến yêu cầu của cô, sao có thể nghe lời người phụ nữ khác.

Hình như từ khi gặp Lâm Nhứ, cô luôn nói với Ôn Lê sẽ khuyên Quý Đình Dương thả mình ra, chẳng lẽ Lâm Nhứ muốn thượng vị?

Trong lòng Ôn Lê cười khẩy khinh bỉ.

"Ừm, khoảng thời gian này tôi sẽ khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn, cô đợi thêm vài ngày nữa nhé." Lâm Nhứ không hiểu suy nghĩ trong lòng cô chỉ an ủi nói.

"Ồ, vậy cô hãy cố lên." Ôn Lê giọng điệu lạnh nhạt, xoay người về phòng.