"Vấn đề thức ăn coi như không cần lo nữa..."
"Bây giờ, vẫn cần nghĩ cách để hiểu rõ tình hình bên ngoài..."
Nghĩ vậy, Tả Dương nhìn về phía chiếc ống nhòm quân dụng.
Nhặt chiếc ống nhòm quân dụng lên, Tả Dương nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Tầm nhìn từ tầng một vẫn còn quá hạn chế.
Nếu muốn quan sát xa, tốt nhất là lên tầng thượng hoặc tầng 7-8.
Để an toàn, thực ra anh có thể nhờ chính mình trong quá khứ mang ống nhòm đến cho La Tây.
Nhưng...
Việc đó không thật sự ổn thỏa.
Chưa nói đến việc La Tây có chấp nhận hay không, nó còn khiến bản thân rơi vào thế phải nhờ vả người khác, điều này chẳng phải là chuyện hay ho.
"Con quỷ gõ cửa đã biến mất từ đêm qua rồi..."
"Bây giờ... có lẽ tôi có thể ra ngoài được chứ?"
Chậm rãi bước đến bên cửa, Tả Dương nhìn qua mắt mèo.
Hành lang tầng 1 yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng đỏ rực từ bên ngoài tòa nhà phản chiếu khiến cả hành lang đỏ rực một màu máu.
"Không thể ra ngoài, nhưng đi lại trong hành lang thì chắc không sao đâu nhỉ?"
Nghiến răng, do dự trong giây lát, cuối cùng Tả Dương từ từ vặn nắm cửa.
Anh thừa hiểu sự ngu ngốc của việc ngồi chờ chết.
Chỉ khi làm mọi việc nhanh hơn người khác một bước, anh mới có cơ hội kiểm soát tình hình.
Càng biết nhiều thông tin bây giờ, anh càng có thể lợi dụng bản thân trong quá khứ để thay đổi cục diện nhiều hơn.
Nhón chân lên, khi cánh cửa vừa hé mở, mùi máu tanh kinh khủng xộc vào.
Tả Dương giữ vẻ mặt lạnh lùng, khép cửa nhà mình lại, từ từ bước lên tầng 2.
Tại hành lang tầng 2, có hai xác chết không đầu đang nằm sõng soài.
Đó là xác của Lý Hữu Minh và Vương Mỹ Mỹ.
Đầu của họ đã bị pháo nổ tung thành đống bầy nhầy máu bắn lên tường.
Mặt đất đầy vết máu khô màu nâu sẫm, còn lan can cầu thang thì vương vãi những mẩu mắt và răng.
"Ọe~"
Cố kìm nén sự ghê tởm trong lòng, Tả Dương từ từ bước lên tầng 3.
Anh không dám đi nhanh hơn, sợ rằng con quỷ gõ cửa vẫn chưa rời khỏi tầng thượng.
Bước qua từng vũng máu, cuối cùng Tả Dương cũng đến tầng 7.
Ngẩng đầu nhìn lên, lối vào hành lang tầng 8 ngoài mùi máu tanh thì không hề thấy bóng dáng ai cả.
"Có vẻ như, ban ngày con quỷ gõ cửa không xuất hiện."
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Tả Dương nhẹ nhàng tiến tới trước cửa phòng 801.
Anh không gõ cửa, thay vào đó áp tai lên cửa.
Đừng hiểu lầm, Tả Dương không phải kẻ biếи ŧɦái, chỉ là trong lòng anh đang có một thắc mắc.