"Chuyện quái gì thế?"
"Tại sao con quỷ gõ cửa lại bỏ qua 801?"
Trong khi Ngô Hải ở phòng 802 vẫn không ngừng mắng chửi trong nhóm, Tả Dương cũng mang một sự tò mò không kém.
Con người thường cảm thấy bất an nhất khi so sánh. Nếu tất cả mọi người đều chết, thì tại sao có người lại không?
Khi xuất hiện một ngoại lệ, tâm lý của mọi người sẽ trở nên mất cân bằng.
Và hiện tại, Ngô Hải chính là ví dụ điển hình.
Không chỉ mắng chửi trong nhóm, mà thậm chí từ độ cao tầng 8, Tả Dương còn nghe rõ tiếng la hét của anh ta.
"Chết tiệt! Dựa vào đâu cơ chứ!"
"Dựa vào đâu mà con tiện nhân suốt ngày mặc tất da kia lại không sao hết vậy!"
"Tao không cam lòng!"
Đứng trước cái chết, bất cứ lời lẽ tục tĩu nào cũng có thể tuôn ra mà không chút kiêng dè.
Trong hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng gào thét của anh ta vang lên.
"Cộc cộc cộc."
Nhưng!
Ngay sau tiếng gõ cửa đầu tiên, mọi sự tức giận của Ngô Hải liền bị dập tắt.
"Đừng! Đừng gϊếŧ tao!"
"Tao cầu xin mày! Mày muốn gì tao cũng đưa hết! Làm ơn đừng gϊếŧ tao!"
Chỉ là tiếng gõ cửa, vậy mà dường như đã rút cạn toàn bộ khí thế của anh ta.
"Cộc cộc cộc."
Sự đáng sợ của thứ quái dị này chính là bất kể bạn làm gì, tiếng gõ cửa vẫn bình thản vang lên lần thứ hai.
"Không... không!!!"
Tiếng kêu tuyệt vọng vang vọng.
"Cộc cộc cộc."
Sau tiếng gõ cửa thứ ba, một âm thanh "Bùm" vang lên—tiếng nổ pháo quen thuộc.
Dưới ánh trăng máu, làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Hành lang tràn ngập mùi máu tanh, không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Tả Dương ngồi yên trong căn phòng, lặng lẽ chờ đợi, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Anh không biết, sau khi con quỷ gõ cửa gϊếŧ sạch đến tầng 8, nó sẽ làm gì tiếp theo.
"Là lên tầng thượng hay xuống dưới đây?"
Tả Dương lặng lẽ chờ đợi.
Mãi đến khi nửa giờ trôi qua mà không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thần kinh căng thẳng của anh mới dần thả lỏng.
"Chắc là đã biến mất rồi..."
"Chỉ không biết sau này có xuất hiện lại không..."
Ngồi bệt trên ghế sofa, Tả Dương nhìn lên ánh trăng máu ngoài kia, tâm trí mơ hồ.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Đây là cái quái gì vậy chứ!"
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
"Mẹ kiếp! Sao không gϊếŧ được nó!"
Từ xa trong khu dân cư, thỉnh thoảng vang lên những tiếng hét kinh hoàng.
Có lẽ, ngoài con quỷ gõ cửa, còn có những thứ quái dị khác bắt đầu xuất hiện.
"Tận thế... cứ thế mà ập đến rồi sao..."