“Chết rồi mà còn cưng chiều nó như thế sao?!”
Nhưng...
Dẫu hận đến đâu, anh cũng không thể làm được gì.
“Xoẹt xoẹt xoẹt~”
Ngòi pháo đã cháy gần hết.
Tả Dương gân cổ, ánh mắt như muốn nổ tung vì phẫn nộ và tuyệt vọng.
Bây giờ, anh chỉ có thể hy vọng vào chính mình... vào bản thân của quá khứ!
“Xin hãy làm được! Cầu xin cậu, bản thân tôi của quá khứ!”
Tả Dương không dám nhìn quả pháo sắp phát nổ, cố gắng di chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Bất ngờ!
Ánh mắt anh ngưng lại, tràn ngập sự kinh ngạc.
Bởi lẽ... những món đồ trong phòng khách bắt đầu biến mất từng cái một!
Đúng vậy, chúng biến mất trong không trung, như thể chưa từng tồn tại.
“Là... là chính mình ở quá khứ đang chuyển nhà!”
Tả Dương bật cười điên dại trong lòng.
Vì quá khứ của anh đã rời đi, những đồ đạc vốn thuộc về mình ở hiện tại cũng không còn lý do để xuất hiện ở tầng 7 này nữa.
Thậm chí, chính cơ thể anh cũng bắt đầu mờ dần đi, như một bóng ma nhạt nhòa.
Anh hiểu, đây chính là hiệu ứng cánh bướm.
Nếu bản thân trong quá khứ đã chuyển nhà, thì giờ đây...
Anh đáng lẽ phải ở tầng 1!
“Hửm?!”
Cảnh tượng quái lạ này khiến bà lão chống gậy kinh ngạc.
Bà ta định đưa bàn tay đen đúa của mình ra, một tay đập quả pháo xuống khỏi miệng Tả Dương.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy...
“Rầm~”
Bàn tay bà ta chỉ chụp được không khí, bởi vì Tả Dương đã biến mất!
Cảnh vật trước mắt anh quay cuồng dữ dội, như thể bị hút vào một cơn lốc xoáy.
Tả Dương há hốc miệng, ngỡ ngàng nhìn về phía trước.
Cho đến khi làn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, anh mới hoàn hồn, nhận ra mình đã xuất hiện ở một nơi khác.
Vẫn là trong một căn phòng, hơn nữa cách bày trí trong phòng cũng giống hệt như ở tầng 7.
Nhưng điều khác biệt duy nhất chính là cảnh vật ngoài cửa sổ — không còn là tầm nhìn cao vυ't trên bầu trời đêm.
Hiện tại, anh đang ở tầng 1.
Quả pháo đang cháy trong miệng cũng đã biến mất.
Khép chặt miệng lại, trái tim Tả Dương vẫn đập loạn nhịp vì sợ hãi.
“Hộc... hộc... hộc...”
“Thắng rồi!”
“Mình đã cược đúng!”
“Quả nhiên, ở tầng 1 thì không sao cả!”
Cảm giác thoát chết trong gang tấc khiến anh không khỏi phấn khích.
“Ting!”
Cùng lúc đó, điện thoại anh phát ra âm thanh báo tin nhắn.
【Thế gian không có thuốc hối hận: Sao rồi? Ổn chứ? Đừng nói là toi rồi nha?】
“Cái quái gì!”
Tả Dương lẩm bẩm chửi khẽ, nhưng vẫn liếc nhìn tin nhắn rồi trả lời.
【Tả Dương: Cảm ơn cậu! Tôi vừa thoát chết rồi đây!】