“Nàng ấy thật lòng đối tốt với muội, tại sao muội lại không thể tin nàng ấy chứ? Đại ca, có phải huynh hiểu lầm gì về nàng ấy không? Trước kia huynh bảo muội bớt qua lại với nàng ấy, nhưng mà muội... thích ở bên nàng ấy.”
Đoạn Hinh Ninh biện hộ cho Lâm Thính.
Đoạn Linh khẽ cười, không nói gì thêm: “Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi y rời đi, Đoạn Hinh Ninh liền lập tức tìm Lâm Thính, Hạ Tử Mặc vẫn còn ở đó, chàng ta không có chức vụ gì trong triều nên rất nhàn rỗi, bèn chủ động xin được đưa các nàng về. Đoạn Hinh Ninh tỏ ra không để ý nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng.
Hạ Tử Mặc đưa Lâm Thính về Lâm gia trước, sau đó mới đưa Đoạn Hinh Ninh về Đoạn gia. Lâm Thính cảm thấy hai người họ quả là lang hữu tình thϊếp cố ý, đã đến lúc nàng nên chuồn đi.
Mới về đến Lâm gia, chưa kịp ngồi xuống thì Lâm Thính đã bị lôi đi tiếp tục quỳ ở từ đường.
Đến tối rồi mà vẫn không được yên thân.
Lâm Tam gia mắng nàng nửa canh giờ, thấy Lâm Thính vẫn không có chút hối cải nào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phất tay áo mà đi, trước khi đi không quên cảnh cáo gia nhân là không được lén lút đưa đệm quỳ cho nàng.
Ông nói: “Ai dám đưa đệm quỳ cho đứa nữ nhi bất hiếu này, ta sẽ đuổi người đó ra khỏi phủ.”
Lâm Thính biết mẫu thân của nàng hẳn đã bị ông tìm cách cản trở, tối nay sẽ không đến từ đường cứu nàng, trong tình huống này, nàng tuyệt đối không được cãi lại, nếu không hậu quả sẽ còn tệ hơn.
Đào Chu bất lực, chỉ biết khuyên Lâm Thính chịu thua: “Thất cô nương, coi như nô tỳ cầu xin ngài, người hãy xin lỗi Tam gia đi, tránh phải chịu đau đớn.”
Lâm Thính không nói gì.
“Chẳng lẽ việc làm ăn kia thật sự không thể không làm sao? Ngài là Thất cô nương của Lâm gia, cả đời không lo thiếu ăn thiếu mặc, chỉ cần chờ mai sau gả vào một nhà tốt, an tâm làm chủ mẫu, hà cớ gì phải nhúng tay vào cái vũng nước đυ.c là làm ăn.”
Đào Chu không hiểu tại sao Lâm Thính lại nhất mực đòi làm ăn, hình như nàng đã thay đổi, thay đổi từ hai năm trước. Đào Chu có đôi khi thậm chí hoài nghi Lâm Thính trúng tà, nếu không tính tình sao lại biến hóa lớn như thế.
Lâm Thính đứng dậy, không quỳ nữa: “Ngươi ra ngoài từ đường canh gác.”
Không ai nhìn, nàng quỳ làm gì?
Làm ăn chú trọng linh hoạt biến báo, chịu phạt cũng vậy, nàng sẽ không ngoan ngoãn quỳ đến sáng.
Đào Chu ngạc nhiên nhìn Lâm Thính kéo những chiếc bồ đoàn khác lại ghép lại với nhau, mơ hồ đoán ra ý đồ của nàng, chẳng lẽ là giả vờ chịu phạt?
Lâm Thính nằm ngay xuống trước mặt tổ tiên Lâm gia, đầu gối lên bồ đoàn, nhắm mắt dưỡng thần: “Một canh giờ sau ngươi đến đánh thức ta, ngươi về viện nghỉ ngơi, gọi một nha hoàn khác đến.”
Đào Chu đáp vâng, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Đến giờ, Đào Chu vào gọi Lâm Thính dậy: “Thất cô nương, đến giờ rồi.”
Lâm Thính đặt bồ đoàn về chỗ cũ, trong lòng vẫn canh cánh một chuyện: “Ngươi đi lấy bút mực giấy nghiên cho ta, chớ để người khác trông thấy.”
“Tuân lệnh.” Đào Chu làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã lấy đủ thứ, rồi mài mực cho nàng: “Đêm muộn thế này, cô nương muốn viết gì vậy?”
“Ngươi có thể lui xuống.”
Là không muốn Đào Chu nhìn thấy, Đào Chu nghe ra ý tứ trong lời nói của Lâm Thính, cẩn thận đặt thỏi mực xuống: “Vậy nô tỳ xin cáo lui.”
Lâm Thính nhìn theo nha hoàn rời đi.
Cánh cửa khép lại.
Nhiệm vụ, thất bại, xóa sổ. Lâm Thính lặp lại ba từ này trong lòng nhiều lần.
Thà tin là có còn hơn không. Nhân cách đáng quý thật nhưng mạng nhỏ còn quý hơn. Bên nào nặng bên nào nhẹ, nàng tự có lựa chọn, rối rắm thật lâu, nàng cầm bút viết vội vài chữ lên giấy.
*
Đoạn Linh vừa thẩm vấn xong người bị bắt từ Nam Sơn Các trở về, vừa ra khỏi ngục thì nhận được một lá thư. Phong thư trắng trơn, không có người gửi.
Đề Kỵ nói là một tên ăn mày đưa tới, tên ăn mày cũng không biết người nhờ gã gửi thư là ai.
Bắc Trấn Phủ Ti thỉnh thoảng sẽ nhận được những lá thư không rõ nguồn gốc, có người sẽ viết thư tố cáo quan viên trong triều, kèm theo chứng cứ, chuyện này không hiếm. Đoạn Linh xé phong thư, lấy tờ giấy bên trong ra.
Trên tờ giấy thoang thoảng hương thơm chỉ có vài chữ: Ta thích huynh.