Pi Pi ngồi ở bên cạnh ba ba, tò mò hỏi: "Ba ba, sao chúng ta lại đến đây? Vừa rồi chúng ta không ở trên xe sao?"
"Ừm..." Trì Dữ phục hồi tinh thần, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bảo bối, con không nhớ rõ, con ngủ quên trên xe, nên ba mới đưa con đến đây."
"Ồ, vậy khi nào chúng ta sẽ về nhà? Daddy chắc chắn đã tan làm về nhà rồi." Pi Pi nói.
Trì Dữ: "..."
Trì Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tám phần giống chồng của con trai mình, trong lòng rơi lệ đầy mặt.
Bé con, ba cũng muốn quay về mà, chồng yêu ơi…
Cậu bế con trai lên, nhìn vào mắt nó, hôn lên mặt nó, sau đó chịu đựng sự chua chát trong lòng, nghiêm túc nói với nhóc: “Bảo bối, ba ba xin lỗi, tạm thời chúng ta không thể về nhà được.”
Pi Pi không hiểu: "Tại sao ạ?"
“Bởi vì, bởi vì,” Đầu óc Trì Dữ nhanh chóng quay cuồng, “Bởi vì nơi này cách nhà rất xa…”
"Chúng ta ngồi máy bay đi." Pi Pi đề nghị.
“…Trên người ba ba không có tiền, không đủ tiền mua vé máy bay.”
“Ò, ba ba không mang tiền ra ngoài.” Pi Pi quay người chỉ vào điện thoại: “Điện thoại có tiền.”
Trì Dữ: "...Trong điện thoại không đủ tiền."
Pi Pi có rất nhiều cách, thậm chí còn an ủi ba ba: "Ba ba không sợ, con sẽ gọi điện cho daddy, bảo daddy lấy máy bay đón chúng ta."
Pi Pi nói xong liền đi xuống lấy chiếc điện thoại di động trên bàn đầu giường: “Ba ba, sao ba lại đổi điện thoại thế?”
Trì Dữ: “…Điện thoại kia hư rồi, ba ba đổi cái khác.”
Pi Pi a một tiếng, đưa điện thoại cho Trì Dữ: “Ba ba khởi động máy lên đi.”
Trì Dữ cầm lấy, khởi động máy lên rồi đặt lên giường.
"Ding dong, ding dong... tư tư tư, tư tư tư..."
Điện thoại vừa mới mở, chuông tin nhắn lập tức vang lên, còn rung rung, khiến điện thoại văng ra khỏi chỗ.
Trì Dữ sửng sốt, Pi Pi cũng mở to mắt đen nhìn lại, "Ba ba, ba có thật nhiều tin nhắn."
18 cuộc gọi, 25 tin nhắn.
Phần lớn đều đến từ Tống Hiểu, người đại diện của Trì Dữ.
A, đúng vậy, Trì Dữ nhớ, trước khi vào sách, cậu chỉ là một diễn viên tuyến 18, không có tài nguyên, không có bối cảnh, tuy rằng diễn xuất không tệ, nhưng lại không chấp nhận quy tắc ngầm nên đắc tội ông chủ, tuy rằng không bị phong sát, nhưng cậu cũng chỉ có thể đóng những vai phụ nhỏ.
Sau sáu năm xuyên sách, được chồng bảo vệ và chiều chuộng, Trì Dữ muốn tài nguyên gì cũng có, sau mấy năm trau dồi kỹ năng diễn xuất, cậu đã tìm được một vai diễn hay mà mình muốn đóng, giành được giải ảnh đế đầu tiên trong đời.
Chỉ hai tháng trước khi cậu xuyên về.
Sau khi xuyên sách, cuộc sống thoải mái đến mức Trì Dữ gần như quên mất mình đã khổ sở thế nào trước khi xuyên sách.
Cậu vừa định bấm vào tin nhắn để kiểm tra, điện thoại lại tư tư tư vang lên, Tống Hiểu gọi tới.
"Trì Dữ, hai ngày nay em đi đâu vậy! Gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không nhận, tin nhắn cũng không trả lời, còn muốn sống không?!"