Nghĩ tới điều đó, Thẩm Nghiên tạm thời ngồi dựa vào một góc ấm áp. Nhiệt kế vốn lạnh lẽo giờ đã bị nhiệt độ cơ thể nóng bừng của cậu làm ấm lên. Sự mát mẻ duy nhất giúp cậu tỉnh táo cũng tan biến, khiến đầu cậu lại bắt đầu choáng váng.
Cơn buồn ngủ ập đến và trong lúc chờ đợi, cậu đã thϊếp đi một lát.
Khi tỉnh dậy đã có người đã kéo khóa áo cậu xuống, một luồng gió lạnh lùa vào cổ Thẩm Nghiên. Nhiệt kế dưới cánh tay cậu đã bị lấy đi. Cậu mở mắt nhìn, thấy Phó Cận Niên đang cúi đầu xem nhiệt kế.
“38.7 độ.”
Giọng nói của Phó Cận Niên có chút nhẹ nhàng. Khi anh ta ngước mắt lên, liền nhìn thấy đôi mắt đang ửng đỏ vì sốt, mơ màng ẩn sau lớp tóc mái của Thẩm Nghiên.
Lần này, khi Phó Cận Niên vén tóc mái của cậu, Thẩm Nghiên không ngăn cản. Gương mặt nóng bừng, đôi mắt mệt mỏi cụp xuống, ngập đầy hơi nước làm ướt cả hàng mi và khiến khóe mắt cậu ửng đỏ.
Thẩm Nghiên không rõ người trước mặt là ai, chỉ cảm thấy ai đó đã làm phiền giấc ngủ của mình, khiến cậu khó chịu cau mày. Nhưng vì đang sốt cao, cơ thể cậu không đủ sức để làm gì. Cậu nghe Phó Cận Niên nói: “Người đông quá nên bác sĩ bên kia quên mất cậu rồi. Tôi không yên tâm nên tranh thủ lúc rảnh qua đây xem thử, quả nhiên cậu đang ngủ ở đây.”
Nghe câu nói đó, Thẩm Nghiên chợt nhận ra mình đang ở trong thế giới nhỏ này để tích lũy giá trị phản diện. Vì vậy, vẻ bực bội trên gương mặt cậu liền được che giấu, thay vào đó là sự lặng nhạt, khó gần thường thấy. Cậu khẽ lắc đầu để tóc mái rủ xuống che đi ánh mắt mình.
“Bệnh viện đang thiếu giường, không còn chỗ trống nữa. Cậu chỉ có thể ngồi đây để truyền dịch.”
Thẩm Nghiên dựa vào ghế, mơ màng nghe tiếng Phó Cận Niên nói.
Rồi một chiếc áo khoác ấm áp được phủ lên người cậu.
Khi y tá đến chuẩn bị truyền dịch, một bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của Thẩm Nghiên. Cậu lập tức định rút tay về, đồng thời đẩy cây bút giấu trong tay áo vào sâu hơn để không bị phát hiện.
Hóa ra Phó Cận Niên chỉ đưa cho cậu một túi chườm nóng để ôm. Cảm nhận được sự quan tâm của Phó Cận Niên, Thẩm Nghiên thầm nghĩ: Phó Cận Niên này thật sự tốt bụng như vậy sao? Ngay cả với một người lạ cũng quan tâm chu đáo thế này.
Nhớ lại cốt truyện gốc, cậu biết Phó Cận Niên vốn được miêu tả là một người tốt bụng, dịu dàng. Thậm chí, nhân vật chính Từ Du từng đến thăm nhà anh ta và thấy không ít ảnh chụp, huy chương ghi nhận các hoạt động từ thiện của anh ta.
Hiểu được bản chất nhân vật của Phó Cận Niên, Thẩm Nghiên không suy nghĩ thêm. Cậu tiếp tục giấu cây bút trong tay áo, cảm giác mơ màng lại ập đến và cậu chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Khi tỉnh dậy, xung quanh cậu vẫn đông đúc, người bị cảm sốt ngồi kín khắp nơi. Trên người cậu là một chiếc áo khoác, trông giống chiếc áo khoác Phó Cận Niên mặc khi đi làm.
Thẩm Nghiên đưa tay còn lại sờ lên trán mình, nhận ra nhiệt độ đã không còn cao như trước. Nhìn sang chai truyền dịch bên cạnh, cậu thấy thuốc sắp truyền hết. Xem giờ, anh phát hiện mình đã ngồi đây hơn ba tiếng, cơn đói cồn cào, miệng đắng ngắt sau khi ngủ dậy khiến cậu thèm đồ ngọt.
Cậu nhìn chằm chằm vào chai truyền dịch chờ nó truyền hết.
Khi dịch vừa truyền xong, một y tá đang quan sát tình trạng bệnh nhân liền tới rút kim cho cậu. Thẩm Nghiên trả lại chiếc áo khoác cho y tá rồi đi thanh toán viện phí.
Sau khi truyền dịch xong, cậu cảm thấy khỏe hơn nhiều, dù vẫn còn chút khó chịu. Y tá nói cậu cần truyền thêm vài ngày nữa.
Chỉ vì không sấy khô tóc mà bệnh nặng đến vậy, Thẩm Nghiên bắt đầu cảm thấy bực bội.
Cậu lập tức đi sang quán trà sữa đối diện bệnh viện mua một ly trà sữa nóng ngọt lịm, ly trà sữa này xua tan cái lạnh ngày mưa và xóa đi vị đắng trong miệng cậu. Ngồi trong quán, cậu mở bảng điểm phản diện ra xem — hiện tại là 14.1 điểm.
Ngậm ống hút, cậu suy nghĩ một lúc, quyết định sớm thực hiện kế hoạch đột nhập vào nhà Phó Cận Niên.
Cậu lấy cây bút trộm được ra khỏi tay áo, hóa ra đó là một cây bút máy. Thời buổi này, ai cũng dùng bút bi tiện lợi, nhưng Phó Cận Niên vẫn sử dụng bút máy, chứng tỏ cây bút này có ý nghĩa đặc biệt với anh ta. Thảo nào hành động này lại giúp cậu được cộng 3 điểm phản diện.
Ngón tay Thẩm Nghiên vuốt ve thân bút máy đen tuyền, ở trong tay áo cậu một thời gian nên nó đã bị hơi ấm cơ thể cậu làm nóng lên.
Ăn xong về nhà ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thấy còn không lâu nữa là Phó Cận Niên tan làm, Thẩm Nghiên lại ngồi trong quán trà sữa chờ đợi. Cậu nghĩ, dù chỉ cộng thêm 0.1 điểm cũng đáng giá.