Tam Tai Giáng Thế

Chương 3: Julien D. Evenus (2)

Đau quá…!

Ảo cảnh tan vỡ, kéo theo đó là nỗi đau dai dẳng. Cảm giác như có thể có ai đó đấm tôi hết lần này đến lần khác.

Không…

Phải là như thể ai đó đang xiên que tôi vậy.

"Ukhh!"

Một tiếng rên phát ra từ miệng tôi khi tôi cô gắng hết sức để cử động.

"...Khoan đã?"

Tôi thử hé đôi mi và ánh sáng đập thẳng vào mắt.

"Mình... còn sống à?"

Giọng nói của tôi trở nên khản đặc.

Không còn nghi ngờ nữa, đây chính là giọng nói thật của tôi. Mặc dù hơi lạ lẫm.

Khi mắt tôi tiếp nhận ánh sáng, thế giới xung quanh tôi trở nên mơ hồ. Và rồi tôi nuốt nước bọt.

"Cái này..."

— ●[Julien D. Evenus]● —

Cấp độ: 17 [Pháp sư bậc 1]

Exp: [0%—[16%]100%]

Chức nghiệp: Pháp Sư

﹂ Loại: Nguyên tố [Lời nguyền]

﹂ Loại : Tâm trí [Cảm xúc]

Phép thuật:

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Anger - Phẫn Nộ

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Sadness - Đau Buồn

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Fear - Sợ Hãi

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Happiness - Hạnh Phúc

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Disgust - Ghê Tởm

﹂ Ma thuật sơ cấp [Cảm xúc]: Surprise - Bất Ngờ

﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Chains of Alakantria - Xiềng Xích của Alakantria

﹂ Ma thuật sơ cấp [Lời nguyền]: Hands of Malady - Bàn Tay của Bệnh Tật

[Bẩm sinh] - Tiên đoán

— ●[Julien D. Evenus]● —

Có thứ gì đó trôi nổi trước mặt tôi. Tôi chỉ thoáng thấy nó. Và khi tôi chớp mắt, nó biến mất hoàn toàn.

“Ukh."

Đầu tôi đau nhói lên.

Làm sao tôi vẫn còn sống được...?

Điều này thật vô lý.

Ký ức cuối cùng mà tôi có thể nhớ là khoảnh khắc cuối đời.

Cuộc trò chuyện với em trai, mùi hương thoang thoảng trong phòng, và vị đắng ngọt ngào của rượu whisky.

"Sao có thể...?"

Khi thị lực của tôi trở nên rõ ràng hơn, tôi cố gắng quan sát xung quanh.

Đây là một khung cảnh xa lạ.

Chưa từng thấy điều gì giống như vậy trước đây.

Sự chú ý đầu tiên của tôi hướng đến chiếc bàn lớn ngay trước mặt. Nó to lớn, chiếm trọn không gian với mặt bàn bằng gỗ sáng bóng, được đánh bóng kỹ lưỡng.

Kỳ lạ thay, không có gì trên bàn ngoại trừ chiếc đèn ngủ cũ kỹ đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lạ lùng lan tỏa khắp căn phòng.

Clank—!

"...!"

Một tiếng động phát ra từ phía sau khiến tôi giật thót, toàn thân căng cứng lại. Tóc gáy dựng ngược lên, và rồi tôi quay đầu lại.

Nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất, tôi căng thẳng định di chuyển, nhưng...

"…Không có ai sao?"

Tôi cau mày.

Phía sau tôi chỉ có duy nhất một giá sách gỗ cao ráo, được lấp đầy bằng nhiều loại sách với các kích thước và màu sắc khác nhau. Bên dưới là một cuốn sách nhỏ có vẻ như là đã rơi xuống đất.

Có lẽ đó là nguồn gốc của tiếng động vừa rồi.

"Có vẻ như mình—Ukh...!"

Một cơn đau đột ngột kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó đập dữ dội vào ngực tôi, khiến tôi không thể nói ra được gì.

"Akkh...!"

Cơn đau thật dữ dội.

Hơn bất kì điều gì tôi từng trải qua trước đây. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều rung chuyển, và các cơ bắt đầu co thắt lại.

“Ha… Akh...! Cái quái gì thế…!”

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy lưỡi kiếm nhô ra từ ngực mình.

Từng tấc da thịt trên cơ thể tôi đang cứng lại, tâm trí tôi thì đóng băng khi chứng kiến chuyện này.

"C… cái gì cơ?!"

Như thể cảnh tượng khi trước được tái hiện lại trong tâm trí, một thanh kiếm xuất hiện. Nó từ từ đâm lên từ lưng và găm vào cơ thể tôi.

Kinh hoàng, tôi chỉ có thể nhìn thanh kiếm đâm vào sâu hơn và xuyên thủng qua ngực tôi.

Tôi muốn hét lên. Bám chặt vào thứ gì đó. Hay bỏ chạy.

Nhưng...

Cơ thể tôi đông cứng. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua người mình, và nỗi đau xâm chiếm từng tấc da tấc thịt.

Máu nhỏ giọt xuống chiếc áo sơ mi trắng của tôi, nhẹ nhàng vẽ nên những vết loang trên cẳng tay trước khi nhuộm đỏ sàn gỗ bên dưới, tạo thành một vũng máu nhỏ dần lan rộng.

Drip. Drip.

Giống như tiếng tích tắc lặp đi lặp lại của đồng hồ, máu liên tục nhỏ giọt xuống đất.

Cảnh tượng này khiến tôi phát ói, tôi có thể cảm thấy sắc mặt mình đang dần trở nên tái nhợt.

Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến

một điều gì đó khủng khϊếp như thế.

"Haaa… aha…"

Hơi thở của tôi bắt đầu trở nên nặng nhọc và tầm nhìn lại bắt đầu mờ đi.

Nhưng trước khi tôi nhận ra, cơn đau đã biến mất tự bao giờ. Có lẽ đã được một lúc trôi qua.

Tôi đưa tay về phía lưng và chạm vào chuôi kiếm.

Ngón tay tôi sờ lần lớp vỏ mềm mại bao bọc nó, và trong một khoảnh khắc, tôi đã cân nhắc đến việc rút thanh kiếm ra. Nhưng rồi, tôi từ từ thu tay lại.

Bất chấp nỗi đau và hoàn cảnh, tôi vẫn giữ được bình tĩnh.

Rút thanh kiếm ra khỏi ngực sẽ càng đẩy tôi vào chỗ chết nhanh hơn. Tôi biết rõ điều này.

"H-haa..."

Ngực tôi run rẩy khi tôi nghỉ ngơi lần nữa. Như thể tôi đã nuốt phải dung nham, mỗi hơi thở đều khiến ngực tôi trở nên bỏng rát.

Drip. Drip.

Máu vẫn đang tiếp tục chảy xuống từ ngực tôi.

Cuối cùng, khi đã nói lại được, tôi khẽ lẩm bẩm.

"Đây… là địa ngục, hở?"

Lúc này đây tôi muốn cười lắm.

Bởi vì.

"Cảm giác tệ quá."

Nhưng mà nó đau. Tôi đã quen với nỗi đau rồi. Từng bộ phận trên cơ thể tôi đều gào thét, nhưng... so với những gì tôi phải trải qua trong vài năm gần đây, thì tôi vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.

Tôi có thể chịu được mức độ này.

Sizzle~!

Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đột nhiên, một tiếng xèo xèo yếu ớt thu hút sự chú ý của tôi. Và vào lúc đó, một cơn đau rát đột nhiên chạy dọc cánh tay phải.

Cơn đau này còn thốn hơn nhiều so với các cơn đau trước đó. Nó đang hoành hành tại cánh tay tôi.

Nhưng.

"..."

Tôi im lặng và nhìn chằm chằm vào tay mình.

Nỗi đau này tôi vẫn có thể chịu đựng được.

Chẳng có gì mới mẻ cả.

Điều thu hút sự chú ý của tôi là ánh sáng yếu ớt lóe lên trên cẳng tay tôi. Tại nơi cơn đau lan tỏa.

Dần dà, lông mày tôi nhíu lại và ánh sáng trên cẳng tay tôi cũng dịu đi.

"...Một hình xăm?"

Một hình cỏ bốn lá được khắc sâu trên cẳng tay tôi.

Trông hệt như một hình xăm rẻ tiền. Chỉ có mỗi màu đen, và khi ánh sáng đã dịu lại và biến mất, nhìn nó chẳng có gì đặc sắc cả.

Càng nhìn vào nó, tôi càng cảm thấy vậy.

Huh...?

Cho đến khi cả bốn chiếc lá đều phát sáng với ánh sáng trắng kỳ lạ.

Tôi choáng váng, mắt tôi mở to, và ngay trước khi tôi kịp làm gì, thế giới xung quanh tôi đóng băng lại. Tôi mất kiểm soát cơ thể. Tôi không thể cử động được nữa, và mọi thứ xung quanh tôi dần mất đi sắc màu.

Như thể thời gian đang trôi ngược, vũng máu dưới chân tôi bắt đầu thách thức trọng lực, bay ngược lên và trở lại cơ thể tôi.

"...Uh."

Một lần nữa, tôi bị sốc. Nhưng tôi không thể làm được gì cả.

Tôi đã bị kẹt tại chỗ.

Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn thời gian quay ngược.

Những vết loang máu trên cánh tay tôi cũng bắt đầu di chuyển và quay lại, liên tục rút về ngực tôi. Đồng thời, thanh kiếm kiếm xuyên thủng cơ thể tôi cũng tương tự, nó dần rút ra khỏi người tôi.

Tôi cố gắng chấp nhận những gì mình đang nhìn thấy và đủ loại suy nghĩ suy lên nảy ra trong đầu, nhưng...

Clank—!

Tất cả đều vỡ vụn khi tôi nghe thấy tiếng va chạm của thanh kiếm ở phía sau lưng mình.

"Haaa... Haaa..."

Sắc màu trở lại thế giới và tôi lấy lại được hơi thở của mình.

"Cái gì thế...?"

Mọi thứ xung quanh tôi đã trở lại bình thường. Từ cuốn sách rơi khỏi giá đến sàn nhà không còn vương máu nữa.

Tôi vẫn ngồi tại chỗ. Bối rối và hoang mang. Phải mất một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh, và rồi sau đó, việc đầu tiên tôi làm là quan sát thanh kiếm đang nằm trên sàn nhà.

Có điều gì trong chuyện này khiến tôi cảm thấy bất an.

Có lẽ giữa nó và tôi có một mối liên kết nào đó. Một mối liên kết mà tôi không thể giải quyết được.

Ngay khi tôi di nhặt nó lên...

Clank—!

Cánh cửa phòng mở ra.

“Thiếu gia."

Một giọng nói lạnh lùng và đều đều vang vọng trong phòng. Một chất giọng quen thuộc. Một chất giọng mà hình như tôi từng nghe thấy trước đây.

Và khi quay đầu lại, tôi chợt sững người.

Cái quái gì…

Đôi mắt xám đυ.c đó đang nhìn tôi.

Trong một khoảnh khắc, não tôi đóng băng. Tại sao hắn lại ở đây? Hắn là ai chứ...? Và tôi đang ở đâu đây?

Người đàn ông trong viễn cảnh đó.

Người đàn ông trong trò chơi.

Và người đàn ông đã gϊếŧ tôi trong giấc mộng.

"Họ đã gọi tên ngài rồi. Đã đến lượt ngài làm bài kiểm tra."

Tại sao hắn lại đứng trước mặt tôi?

Và tại sao tôi lại cảm thấy mọi thứ đều “thật” đến vậy?

"Ah."

Tôi điên rồi, đúng chứ?

Tôi muốn cười nhưng lại không thể cười được.

"Thiếu gia?"

Như thể hành động của tôi có vẻ kỳ lạ, hắn nghiêng đầu.

"Ngài ổn chứ...? Sắc mặt ngài hơi nhợt nhạt."

Hắn bước một bước đến gần tôi nhưng tôi giơ tay ra ngăn lại. Những ký ức về khoảnh khắc cuối đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Như thể một cuộn băng đang được phát đi phát lại.

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi hắn nhưng cuối cùng, tôi chọn im lặng.

Bản năng của tôi mách bảo rằng đó không phải là một ý tưởng hay.

"Thiếu gia...?"

Hắn gọi tôi thêm lần nữa, và ngay khi hắn chuẩn bị tiến về phía tôi, tôi đã tự mình đứng dậy khỏi ghế.

"Dẫn đường đi."

#Vi