Phó Văn Lân cười lạnh, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang rung lên bần bật, chậm rãi lùi về phía bếp. Cậu lấy khăn bịt kín miệng vòi nước, mở vòi cho nước chảy đầy bồn rửa, rồi thản nhiên ném điện thoại vào trong.
Chiếc điện thoại "ọc ọc" chìm xuống, chẳng mấy chốc màn hình đã tối đen. Máy bị tắt do ngấm nước.
"Xoẹt... Keng!"
Vừa xử lý xong chiếc điện thoại, hai tay Phó Văn Lân vẫn cầm dao phay, đang suy nghĩ xem nên tìm cách nào khác để báo cảnh sát, thì cậu nghe thấy một tiếng động chói tai.
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh đó vang lên vô cùng rõ ràng và rợn người.
Âm thanh nghe như có ai đó đang ra sức kéo cửa kính hoặc cào lên mặt kính.
Cửa kính?
Chết tiệt!
Phó Văn Lân rùng mình, định quay người bỏ chạy, nhưng kỳ lạ là cậu phát hiện mình vừa mới ở cửa bếp, vậy mà giờ đã đứng trong phòng khách đối diện với ban công.
Gã hàng xóm cầm dao phay, cả người bám chặt vào cửa kính như con thạch sùng, liên tục dùng dao chém vào khóa cửa, miệng há hốc, mắt trợn trừng.
Không chỉ có gã hàng xóm, trên gáy hắn ta còn dính một cái đầu người trắng bệch, sưng vù.
Dù bình tĩnh đến đâu, Phó Văn Lân lúc này cũng bắt đầu hoảng sợ.
Cậu giơ dao phay lên, vội vàng lùi lại, nhưng đúng lúc này, gáy cậu bị đánh mạnh một cú, khiến cậu choáng váng ngã xuống đất.
Trước khi ngất đi, Phó Văn Lân nhìn thấy gã hàng xóm đang bò trên sàn nhà nhìn cậu, mặt gã ta áp sát vào mặt cậu.
Mùi hôi thối kinh tởm xộc vào mũi, bên tai là tiếng chai lọ rơi loảng xoảng xuống sàn nhà vỡ tan tành.
...
"Sếp? Sếp ơi? Anh không sao chứ? Có bị choáng không?"
Phó Văn Lân mơ màng mở mắt, gáy đau nhức như muốn nổ tung, nhưng khi nghe thấy tiếng "Sếp ơi" kia, cậu lập tức tỉnh táo hẳn.
Phó Văn Lân bật dậy như lò xo, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên mắt cậu hoa lên, đầu gối quỵ xuống ghế sofa thở hổn hển, ôm đầu hồi lâu vẫn chưa hết choáng váng.
"Sếp à! Bây giờ anh không được vận động mạnh." Giọng nói lo lắng bên tai cậu rất quen thuộc.
Thư ký?
Phó Văn Lân cố chịu đau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Vương đang ngồi bên giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhớ lại chuyện tối qua, Phó Văn Lân vội vàng lùi ra xa, mãi đến khi lưng chạm vào đầu giường, người cậu cứng đờ.
Tiểu Vương khó hiểu nhìn Phó Văn Lân, luống cuống nói: "Anh sao vậy sếp? Em... hôm nay em trang điểm xấu lắm à?"
"..."
Phó Văn Lân nghi hoặc nhìn quanh - cậu đang ở nhà mình, trên giường trong phòng ngủ của mình.
"Sếp..."
"Gọi cách khác đi."
Phó Văn Lân lạnh lùng liếc Tiểu Vương, cậu ta lập tức im bặt.
"Sao cậu lại ở đây?" Phó Văn Lân cầm điện thoại lên xem giờ và ngày tháng.
【15:36】
【Ngày 24 tháng 6, thứ Ba】
Phó Văn Lân cầm điện thoại, tay khựng lại, cậu lật đi lật lại chiếc điện thoại, vẻ mặt hoang mang.
Tối qua cậu không phải đã ném nó vào nước cho hỏng rồi sao? Sao nó vẫn còn ở đây?
Hơn nữa thời gian này...
"Phó tổng, không phải anh gọi điện bảo em đến quán bar đón anh sao? Lúc em đến thì sợ hết hồn, anh bị người ta dùng chai rượu đập vào đầu. Em đưa anh về rồi trông anh từ tối qua đến giờ."
Nghe xong, Phó Văn Lân ngơ ngác, hỏi: "Tối qua tôi ở quán bar à?"
"Vâng vâng! Gáy anh còn có vết thương đấy, mảnh vỡ của chai rượu cứa vào cổ anh, em đã băng bó sơ qua rồi."