Nàng Ấy Không Đời Nào Thực Sự Muốn Diệt Ta

Chương 1

Editor: Gracie

Sau cơn mưa xuân, sương mù mờ ảo bao phủ núi non, dưới gốc cây hoa hòe ở đầu thôn, vài đứa trẻ đang chạy nhảy, oanh tạc các vũng nước.

Tây Lăng Chu dựa vào thân cây, chờ đợi đến mức hơi sốt ruột, định bụng ra ngoài tìm người. Đúng lúc ấy, không biết ai bỗng dưng hét lên:

“Tiểu Hỉ tỷ!”

Những đứa trẻ khác đồng loạt ngẩng đầu lên, ùa nhau chạy về phía trước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ở đầu con đường, bóng dáng một nữ tử mặc váy xanh xách theo giỏ tre từ từ hiện rõ trong làn sương. Thân hình nàng mảnh mai nhưng thẳng tắp như trúc mọc sau mưa. Tuy chưa xem rõ ngũ quan, nhưng đã có thể thấy thấp thoáng khuôn mặt trắng ngần như tuyết của nàng.

Nghe tiếng gọi, khoé môi nàng dường như khẽ cong lên, sau đó cúi đầu đưa tay xoa má đứa trẻ vừa chạy tới trước mặt. Nàng lấy ra hoa quả từ trong giỏ tre chia cho các bạn nhỏ, rồi nắm tay từng đứa, vừa trò chuyện vừa chậm rãi bước lại gần.

Tây Lăng Chu nhìn người con gái ở phía xa, dù không phải lần đầu gặp gỡ, song trái tim vẫn không tránh khỏi mà đập liên hồi.

Nửa tháng trước, Tây Lăng Chu vô tình bị thương, vừa khéo ngã xuống chân núi ngoài thôn Đào Khê. Trước lúc hôn mê, hắn ta mơ hồ nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng gọi mình. Đến khi tỉnh lại, hắn ta đã ở trong ngôi làng ẩn khuất giữa núi non, được sắp xếp dưỡng thương tại nhà của một lão nhân sống một mình.

Trong những ngày ở đây, Tây Lăng Chu mới hay rằng giọng nữ hôm đó không phải ảo giác, mà là của một người trong thôn, tên gọi Quy Hỉ.

Vào ngày thứ hai sau khi hắn ta tỉnh lại, Quy cô nương từng ghé qua thăm. Đó là lần đầu tiên Tây Lăng Chu nhìn thấy rõ dung nhan của nàng – một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, tựa như sen xanh sau cơn mưa. Nàng trông có phần mảnh mai hơn người thường, sắc mặt trắng như tuyết, hiện rõ vẻ yếu ớt bệnh tật. Thế nhưng giữa đôi mày nàng lại ánh lên vẻ thông minh lanh lợi, lời nói luôn đi kèm với nụ cười, hai lúm đồng điếu nơi khóe môi ngọt ngào, khiến cho người ta cảm thấy thân thiết. Nàng ở lại trò chuyện cùng hắn ta một lúc rồi mới rời đi.

Tây Lăng Chu nghĩ lại ngày hôm đó, ký ức tựa như khắc sâu vào tâm trí.

Quy cô nương tò mò hỏi hắn có phải là tu sĩ hay không, và đến từ đâu. Khi hắn ta trả lời mình là đệ tử ngoại tộc của Văn thị ở Đông Vân, ánh mắt nàng thoáng xẹt qua một tia khác lạ. Sau đó, nàng tựa như có chút do dự, dè dặt hỏi hắn ta có biết một tu sĩ tên là Văn Như Ngọc hay không.

Văn Như Ngọc – cái tên này nghe hơi quen tai, nhưng hắn không tài nào nhớ ra nỗi. Dẫu sao, hắn ta cũng chỉ là đệ tử ngoại tộc ở vòng ngoài, không thuộc dòng chính trong gia tộc.

Vì vậy, hắn ta chỉ đành theo đúng sự thật mà lắc đầu, nói mình chưa từng nghe qua. Rõ ràng, sắc mặt của Quy Hỉ lập tức lộ ra vẻ thất vọng. Sau đó, nàng dường như không còn hứng thú trò chuyện nữa, chỉ hỏi thêm vài câu về thế giới bên ngoài, rồi bảo hắn ta chú tâm dưỡng thương và rời đi.

Từ đó, nàng không quay lại thăm hắn ta lần nào nữa. Nhưng theo thân thể dần hồi phục, hắn ta đã có thể đi lại, thỉnh thoảng còn bắt gặp nàng. Hắn cũng nghe người trong thôn kể rằng nàng đến đây vào ba năm trước cùng với một nam tu sĩ. Sau đó, nam nhân kia rời đi, để nàng ở lại đây một mình. Thân thể nàng vốn không khỏe, còn bị mắc bệnh tim, dù xem như đã bước nửa chân vào tu đạo nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới thoát phàm. Nàng chỉ biết một số thuật pháp đơn giản, có thể xua tà khí, giúp trẻ con loại trừ ác mộng, vậy nên rất được bọn trẻ trong thôn yêu mến.

Tây Lăng Chu thu lại dòng suy nghĩ, nhìn người con gái đang dần tiến lại gần, không nhịn được cúi đầu chỉnh lại vạt áo. Dù tự biết dung mạo mình phong lưu tuấn mỹ, dễ khiến các nữ tu yêu thích, nhưng vào lúc này đây, hắn ta lại hiếm thấy mà khẩn trương. Hắn ta bước lên mấy bước về phía trước, cất giọng:

"Quy cô nương."

Quy Hỉ nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, trên gương mặt vẫn còn vương chút ý cười. Nàng khách khí gật đầu:

"Tây Lăng tiên trưởng."

Chào xong, nàng cũng không có ý định nói thêm gì với Tây Lăng Chu, cúi xuống tiếp tục trò chuyện với mấy đứa trẻ quanh mình.

Tây Lăng Chu không nhịn được mà đuổi theo, đi kế bên nàng, ánh mắt cứ vô thức dán chặt vào thân hình người thiếu nữ bên cạnh. Hắn ta cất giọng hỏi:

"Quy cô nương hôm nay lại xuống chân núi sao?"

Lão nhân gia cho hắn ta tạm ở nhờ từng kể rằng Quy Hỉ ngày nào cũng đến chân núi xem qua một lượt. Đó là con đường duy nhất dẫn ra thế giới bên ngoài, và vì nơi này là một thôn làng nhỏ vô cùng hẻo lánh thuộc núi Đông Vân nên người phàm muốn rời khỏi đây phải leo núi tới tám, chín ngày trời.

Quy Hỉ chỉ khẽ gật đầu, có vẻ như không quá hứng thú tiếp chuyện với hắn ta.

Tây Lăng Chu định nói gì đó nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, chợt thấy mấy đứa trẻ 5, 6 tuổi đang đồng loạt ngẩng mặt lên nhìn mình chăm chú. Cảm giác kỳ lạ ấy khiến hắn ta nhất thời nghẹn lời, đành lặng lẽ bước theo sau, không nói thêm gì.

Cho đến khi lũ trẻ lần lượt về nhà, con đường mới trở nên yên tĩnh.

Quy Hỉ đang trên đường về nhà, thấy người thanh niên bên cạnh vẫn cứ theo sau, không nhịn được mà dừng bước lại. Nàng không muốn dẫn hắn về nhà, nên hỏi:

"Tiên trưởng có chuyện gì muốn nói sao?"

Tây Lăng Chu trong lòng đang suy nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào thì thấy nàng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy nàng tuy cười nhưng lại toát ra vẻ xa cách. Hắn ta ngập ngừng một chút, rồi mới nghiêm túc nói:

"Cô nương không cần gọi ta là tiên trưởng, gọi tên thôi là được... Ta muốn cảm ơn cô nương vì đã cứu mạng ta."

Nói xong, Tây Lăng Chu cúi người hành lễ với Quy Hỉ.

Quy Hỉ vội vàng tránh đi, nhẹ nhàng nói:

"Không dám, ta chỉ bảo người đưa ngài về làng mà thôi."

Tây Lăng Chu vẫn kiên trì, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện này, nên đành chấp nhận lời cảm ơn kia.

"Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây, gia chủ mới của Đông Vân Văn thị sắp lên nắm quyền, tất cả đệ tử đều phải trở về tham dự đại điển, ta đặc biệt đến để từ biệt cô nương."

Quy Hỉ nghe hắn nhắc đến Văn gia, thần sắc nàng hơi thoáng thất thần một chút, nhưng rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh, gật đầu, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ: "Chúc ngài... bình an."

Tây Lăng Chu lại không đáp lời, đôi mắt đào hoa đầy tình cảm nhìn nàng, hắn có chút do dự, nói: "Không biết cô nương có muốn cùng ta rời đi không?"

Nói xong câu này, hắn tự cảm thấy thật đột ngột, mặt hơi đỏ, chưa kịp chờ Quy Hỉ trả lời, hắn lại vội vàng bổ sung: "Cô nương có bệnh tim, nghe nói khi bệnh phát tác thường phải ăn một loại thảo dược trong núi, thảo dược đó tên là Tố thảo, có chút độc, ăn lâu dài thực sự không tốt. Ở ngoài có y tu, nếu để y tu khám chữa, bệnh của cô nương có thể khỏi hẳn."

Bệnh của người phàm, y tu thường có thể chữa khỏi, vì vậy Tây Lăng Chu nói với đầy sự tự tin.