Sở Kỳ và Yến Cửu Ca cách nhau ba tuổi, Yến Cửu Ca vốn đã cao hơn cậu, khi đứng đối diện nhau, đầu cậu chỉ chạm tới ngực Yến Cửu Ca.
Sở Kỳ da mặt mỏng, giờ bị Yến Cửu Ca sờ trán dò thân nhiệt, hai má không những không bớt đỏ mà còn nóng bừng hơn.
“Ta không bị say nắng.” Hai má đỏ ửng, Sở Kỳ nhỏ giọng biện bạch cho mình.
“Vậy thì tìm một vị y sư xem giúp cậu bị sốt.” Yến Cửu Ca đương nhiên tiếp lời. Say nắng thường là người mệt mỏi, yếu ớt, khác hẳn với vẻ mặt đỏ ửng của Sở Kỳ.
Sở Kỳ: “...”
Cậu càng không bị sốt.
Cậu chỉ là da mặt mỏng thôi!
Thấy Yến Cửu Ca thu tay lại, ra vẻ chuẩn bị đi tìm y sư khám sốt cho mình.
Sở Kỳ giật mình, định mở miệng giải thích với Yến Cửu Ca.
Không ngờ lại có một giọng nói vang lên từ bên cạnh, tiếp lời Yến Cửu Ca.
“Hai vị tiểu hữu muốn tìm y sư sao? Tại hạ là y sư của Phù Dao Cung, nếu thuận tiện, có thể để tại hạ giúp một tay không?”
Sở Kỳ ngẩng đầu lên, mới phát hiện lúc nãy cậu và Yến Cửu Ca nói chuyện, xung quanh không xa đều có rất nhiều người. Những người này đều là trưởng lão hoặc đệ tử phụ trách chiêu mộ người mới của các tiên môn.
Người vừa lên tiếng là một nữ tử có dung mạo ôn hòa, nàng ta mặc áo màu vàng ngỗng, trước ngực thêu huy hiệu Phù Dao Cung, bên hông đeo một túi thuốc nhỏ màu trắng.
Sở Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, sau khi người của Phù Dao Cung mở lời, một tiên ông tóc bạc từ trong đám người bước ra.
Chỉ thấy ông ta cười tủm tỉm mở miệng nói: “Lão hủ bất tài, cũng có chút nghiên cứu về y thuật. Hay là để lão hủ bắt mạch cho vị tiểu hữu này?”
Tiên ông mặt mày hiền từ, có tướng mạo từ bi hỉ xả, khí thế quanh người nội liễm, đã tôi luyện qua năm tháng, toát lên phong thái tiên phong đạo cốt.
Sở Kỳ nhận ra tiên ông này, người này là Chúc Hoa trưởng lão của Thanh Linh phái, tinh thông y thuật, tiếng tăm lừng lẫy khắp Vân Hoa giới.
Vân Hoa giới tổng cộng có năm đại tiên môn: Phù Dao Cung, Thanh Linh phái, Ngự Thú Môn, Bồ Đề Tông, Thiên Huyền Tông.
Tiên môn tuyển chọn mười năm một lần, đều do năm đại tiên môn cùng nhau tổ chức.
Phù Dao Cung nổi tiếng về y tu, đệ tử dưới trướng đều dễ gần, khéo ăn khéo nói. Mỗi lần các tiên môn chiêu mộ đệ tử, người chọn vào Phù Dao Cung chiếm một nửa.
Thanh Linh phái có cả y tu, thuật tu, kiếm tu, là một môn phái hiếm hoi phát triển toàn diện.
Còn ba đại tiên môn còn lại.
Bồ Đề Tông toàn bộ đều là Phật tu, tuy có đệ tử biết y lý, nhưng người hỏi thuốc không chủ động cầu nhân quả, bọn họ là người tu Phật sẽ không miễn cưỡng.
Mọi việc tùy duyên, ít dính dáng đến nhân quả, là phong cách hành sự của Bồ Đề Tông.
Còn Ngự Thú Môn đều tu luyện thuật ngự thú, y thuật tinh thông phần lớn đều liên quan đến chữa trị cho linh thú linh sủng, về phương diện cứu người thì không giỏi.
Cuối cùng là Thiên Huyền Tông nổi tiếng về kiếm tu, đặc trưng là cả môn phái đều say mê luyện kiếm.
Thiên Huyền Tông, cho dù là đệ tử ký danh phụ trách tạp vụ, đều tinh thông một tay kiếm pháp cơ bản của Thiên Huyền Tông. Còn về số ít y tu của Thiên Huyền Tông, lần này không đi cùng chiêu mộ đệ tử mới.
Giá như năm đó ra ngoài mang theo thêm một y tu, thì Thiên Huyền Tông bọn họ cũng không đến mức bị động như vậy!
Trưởng lão Thiên Huyền Tông nhíu mày, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ “Không có y tu ở phía sau, hối hận không kịp”.
Tuy không có y tu, nhưng ba đại tiên môn vẫn còn giấc mơ.
Bỏ lỡ cơ hội lấy lòng các đệ tử tương lai, nhưng thuật nghiệp có chuyên môn, vạn nhất người ta muốn học ngự thú/tu Phật/luyện kiếm thì sao?
Bị các vị tiền bối của các tiên môn vây quanh giữa trung tâm, Sở Kỳ thụ sủng nhược kinh.
Kiếp trước, lúc cậu và Yến Cửu Ca đi hết Thạch Giai đến đỉnh Tiên Sơn, đã có không ít đệ tử thông qua khảo nghiệm Thạch Giai xếp hàng trước các tiên môn để kiểm tra thiên phú.
Lúc đó các vị tiền bối của tiên môn bận rộn chiêu mộ đệ tử, mỗi người một việc, không giống như bây giờ, vây quanh Sở Kỳ và Yến Cửu Ca, ánh mắt tha thiết.
Hai vị y tu vừa lên tiếng đều đang chờ câu trả lời, Yến Cửu Ca định mở miệng nói gì đó, nhưng tay áo lại bị người bên cạnh nhẹ nhàng kéo lấy.
Môi vừa mở ra lại mím chặt, cuối cùng Yến Cửu Ca vẫn ngừng lời, hắn quay mặt sang, cúi đầu nhìn Sở Kỳ, ánh mắt im lặng hỏi lý do.
“Đa tạ hảo ý của hai vị tiền bối, ta không sao. Vừa rồi là... ta bị nắng chiếu nên mặt nóng, khiến huynh trưởng lo lắng, cho nên... đều là hiểu lầm.”
Chịu đựng áp lực từ rất nhiều ánh mắt, Sở Kỳ khó khăn giải thích.
Dù sao thì, nói rõ mọi chuyện bây giờ vẫn tốt hơn là đợi đến lúc bắt mạch rồi mới xấu hổ.