"..." E rằng sẽ bị Yến Cửu Ca cười nhạo "mơ tưởng hão huyền".
Trong lòng Sở Kỳ hơi thấp thỏm, đang định mở miệng chữa cháy, nói rằng vừa rồi chỉ là nói đùa.
Không ngờ, thiếu niên áo đen dáng người cao ngất kia không nói một lời, xoay người lại, đưa lưng về phía Sở Kỳ, vén vạt áo lên, vậy mà lại hơi ngồi xổm xuống.
Sở Kỳ mở to mắt.
"Lên đi." Yến Cửu Ca nói.
Hai chữ ngắn gọn nói rất nhanh, không giống như ngày thường lười biếng châm chọc. Ngược lại khiến Sở Kỳ giật mình thót tim - Yến Cửu Ca thật sự muốn cõng y!!
Sở Kỳ vừa kinh ngạc vừa gần như bước từng bước chân cứng nhắc, chậm rãi di chuyển về phía Yến Cửu Ca, mỗi bước đi đều không chân thật, như thể đang bước trên mây.
Còn Yến Cửu Ca ngồi xổm trên mặt đất chắc là đợi hơi lâu, có chút không được tự nhiên hỏi: "Không phải muốn ta cõng ngươi sao?"
"Ừm... ừm, đến rồi." Ba bước cuối cùng thành hai bước, Sở Kỳ cuối cùng cũng đã di chuyển đến nơi.
Lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã ứa ra mồ hôi, Sở Kỳ thở nhẹ, cẩn thận áp sát người vào lưng Yến Cửu Ca.
Y không dám áp sát toàn bộ cơ thể, l*иg ngực cách lưng Yến Cửu Ca một khoảng nhất định, phòng ngừa nhịp tim quá nhanh của mình bị Yến Cửu Ca phát hiện.
Đợi Sở Kỳ đứng vững, Yến Cửu Ca chắp tay ra sau lưng, hai tay nắm thành quyền, dùng lực cổ tay đỡ lấy bắp đùi của Sở Kỳ, cõng y lên.
Hai người kề sát nhau, dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng gần như chồng lên nhau.
Tâm trạng của Sở Kỳ căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ áo thêu chỉ vàng của Yến Cửu Ca.
Yến Cửu Ca thật sự nguyện ý cõng y!
Đây chính là Yến Cửu Ca đó!
Yến Cửu Ca ngày thường lúc nào cũng chê bai y chỗ này chỗ kia, bảo hắn ngồi xuống đất cũng là hạ mình, vậy mà giờ phút này lại nguyện ý cõng y lên Tiên Sơn.
Hai mươi năm qua, đây là lần thứ hai Sở Kỳ kinh ngạc như vậy, lần kinh ngạc đầu tiên là khi biết được mình chỉ là "pháo hôi trong cốt truyện".
Chẳng lẽ điều đó chứng minh rằng, những gì cốt truyện nói không phải là giả, Yến Cửu Ca thật sự thích mình? Cho dù hiện tại chưa đến mức si tình đến phát điên, nhưng ít nhất cũng không phải là ghét bỏ.
Tâm trạng của Sở Kỳ phức tạp, y không nhịn được mà dùng khóe mắt đánh giá Yến Cửu Ca đang cõng mình leo lên Tiên Sơn.
Bước chân của Yến Cửu Ca rất vững vàng, cho dù trên lưng có thêm một người, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ leo núi của hắn, ngay cả hơi thở cũng không hề rối loạn một chút nào.
Ban đầu Sở Kỳ chỉ muốn thăm dò thái độ của Yến Cửu Ca đối với mình, không ngờ cuối cùng lại thật sự ngồi lên lưng Yến Cửu Ca.
Tiên Sơn là một vùng đất bảo địa của Vân Hoa giới, ngày thường được phong ấn bởi kết giới, chỉ khi nào các tiên môn lớn tuyển nhận đệ tử mới mở kết giới, coi như là bài khảo hạch đầu tiên trong kỳ tuyển chọn.
Có thể bước qua bậc thang đá xanh, đến đỉnh Tiên Sơn, liền có tư chất trở thành đệ tử ngoại môn.
Nếu không có linh căn, thiên đạo khí vận cũng không tốt, thì không thể đi hết bậc thang đá xanh này.
Kiếp trước, Sở Kỳ và Yến Cửu Ca đã đi mất hai ngày hai đêm mới đến đỉnh núi.
Nhìn thấy con đường phía trước còn rất dài, Yến Cửu Ca còn phải cõng y leo núi, thật sự có chút vất vả, điều này khiến Sở Kỳ thấy ngại ngùng, y mở miệng nói: "Hay là, ta tự đi bộ thôi, đỉnh núi còn rất xa."
"Không xa nữa." Yến Cửu Ca đáp.
"Hả?" Chẳng lẽ y nhớ nhầm?
Sở Kỳ ngây người.
"Còn chín mươi chín bậc thang đá xanh nữa." Yến Cửu Ca nói.
"Tại sao ta không nhìn thấy điểm cuối..." Sở Kỳ đang lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra, bậc thang đá xanh vốn là dùng để khảo hạch thiên phú của đệ tử, trong mắt y bậc thang đá xanh xa vời vợi, nhưng trong mắt Yến Cửu Ca thì chưa chắc.
"Bởi vì ngươi bị nắng làm choáng váng, tự nhiên không nhìn rõ con đường phía trước dài bao nhiêu."
"..." Sở Kỳ nắm chặt tay, thầm nghĩ tên này miệng lưỡi thật đáng ghét, lại còn cõng y, hít sâu một hơi, Sở Kỳ buông nắm tay ra.
Thôi, y không so đo với Yến Cửu Ca.
Suy nghĩ bị Yến Cửu Ca cắt ngang, đợi đến khi Sở Kỳ nhớ lại chuyện vừa rồi, tâm trạng bỗng nhiên trở nên phức tạp. Nếu như vừa rồi Yến Cửu Ca muốn chế nhạo y, kỳ thật có thể nói thiên phú của y quá kém, ngay cả điểm cuối của bậc thang đá xanh cũng không nhìn thấy được.
Nhưng Yến Cửu Ca không nói như vậy, ngược lại nói một câu không liên quan để lảng tránh chủ đề đó.
Trọng sinh trở về, Sở Kỳ đã sớm biết thiên phú của mình, trung bình, không xuất sắc cũng không quá kém. Nhưng Yến Cửu Ca trời sinh tiên cốt, tạo nghệ trên kiếm đạo cực cao.
Nếu là y lúc mười tuổi, nhất định sẽ vì chênh lệch thiên phú mà buồn bã.
"..." Bầu không khí yên tĩnh trở lại.