Khanh Diên đối với việc này hoàn toàn không hay biết. Chờ đến khi cô tỉnh lại, đã thấy ở trong ký túc xá dành cho người dẫn đường. Vừa hé mở mắt ra nhìn thấy bóng người đung đưa bên giường, làm cô bị doạ đến mức nhắm chặt mắt lại.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, có người dùng lực rất nhẹ nhéo nhéo vào má cô: “Đừng giả vờ nữa, đều là người mình cả.”
Lúc này Khanh Diên mới một lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt là dẫn đường cùng phòng của mình. Cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô sờ sờ khắp người mình.
[Chắc vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ? Không bị con dơi thối chảy nước miếng đó ăn mất chỗ nào rồi đấy chứ?]
“Cậu không bị thương, một chút chuyện cũng không có.”
Người dẫn đường tỏ vẻ đã sẵn sàng để buôn chuyện, liền ngồi xuống mép giường của Khanh Diên. Cô ấy còn dùng mông chen lấn đẩy cô vào trong:
“Người gặp chuyện là đám lính gác kia. Lúc đấy động tác bọn họ làm ra quá lớn. Quả thực đều muốn phá tancả trường thi. Kinh động đến cả hai bên cấp cao của đế quốc. Cuối cùng tất cả đều bị phạt cấm túc.”
Nhắc đến chuyện bị cấm túc, giọng của cô bạn run lên một cái vì sợ hãi:
“May mà cậu không sao, lúc đó bọn tớ bị đưa ra ngoài gấp. Bên trong ngoại trừ mấy lính gác phát điên cũngchỉ có cậu. Giáo viên của chúng ta đều khóc, vừa khóc vừa cùng với lãnh đạo xem tin tức. Còn muốn xin thêmtiền trợ cấp cho người nhà cậu, suýt nữa thì chọn xong cả chỗ chôn rồi đấy…”
[Cũng không cần vội như vậy đâu.]
Khanh Diên yếu ớt rũ hàng mi xuống:
“Lính gác chính thống làm vậy chi vì muốn bảo vệ tớ. Không nên phạt họ.”
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu.”
Cô bạn cùng phòng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô. Vỗ xong không chịu buông tay mà nắm lấy. Nhưng cũng chẳng dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng giữ lấy những ngón tay mảnh mai mềm mại của bạn mình.
“Bên lính gác chính thống, cứ phạm quy là bị phạt. Cho dù có là Lang Vương cũng không ngoại lệ. Yên tâmđi, bọn họ sẽ không trách cậu. Vừa rồi còn nhờ người đến hỏi cậu có chuyện gì không, còn gửi đến thật nhiềuthật nhiều thật nhiều … đồ đặc chế.”
Khanh Diên ban đầu còn tưởng bạn mình lặp đi lặp lại mấy chữ “thật nhiều” chỉ là nói quá. Đến khi nhìn thấythùng vật tư chất lấp đầy gần như nửa phòng ký túc xá, thậm chí sang cả ban công. Lúc ấy cô mới ý thức được là mình đã nghĩ sai rồi.
Sự hào phóng của Lang tộc khiến Khanh Diên rất ngượng ngùng. Bạn cùng phòng chỉ phẩy tay:
“Vật tư tiếp tế của lính gác đều rất đầy đủ, nhất là Lang tộc. Ai nấy đều xuất thân từ gia tộc hiểm hách. Mấy thứ đặc biệt này với bọn họ chẳng là gì. Người của Lang tộc chính thống thể trạng vốn đã to lớn, tiêu hao nănglượng cũng nhiều, nên bọn họ thường mặc định người khác cũng giống như bọn họ. Nhất là kiểu nhỏ yếu lại càng phải bồi bổ dữ dội.”
Cô ấy đảo mắt một vòng quanh từng thùng vật tư cao gần bằng người Khanh Diên, có thể dễ dàng nhét cô vào bên trong.
Cô quay lại nhìn bạn mình với ánh mắt đầy thương cảm:
“Bọn họ gửi nhiều đồ tốt như thế để bồi bổ cho cậu, có thể thấy được trong mắt Lang tộc cậu rốt cuộc có bao nhiêu…”
Cô mím môi, không có nhẫn tâm làm tổn thương bạn cùng phòng. Mặc dù thể chất của người dẫn đường cũngyếu, nhưng ai mà chẳng có lòng hiếu thắng.
[Lang tộc cảm thấy cô siêu kém cỏi sao?]
Ngược lại, Khanh Diên cũng không mấy để ý đến đánh giá này. Tốt nhất là ai cũng nên nghĩ cô kém cỏi đến mức phải xin nghỉ hưu sớm mới hay.
Nói đến đây, cô hỏi dò bạn cùng phòng: “Thành tích của tớ thế nào? Là F? Hay đến F cũng không được?”
Hàng mi cô hơi cụp xuống, sợ mình lỡ bật cười.
“Vậy có phải là tớ không thể trở thành người dẫn đường thực thụ, chỉ có thể về nhà không?”