Dẫn Đường Cấp F Bị Lính Gác Cấp S Mơ Ước

Chương 11: Con dơi đang nhỏ nước dãi sao?

Tiếng còi cảnh báo lại vang lên một lần nữa. Khóe mắt Khanh Diên thoáng thấy bóng người lướt qua bên ngoài. Từ tiếng bước chân lo lắng của bọn họ cũng không khó đoán được tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn cả khi Quyết Quân mất kiểm soát ban nãy.

[Đàn sói liệu có thể cứu mình không?]

Trong hoàn cảnh như thế này, Khanh Diên chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm vào nhóm lính gác chính thống mà cô vừa gặp hôm nay. Thế nhưng, Vincent lập tức phát hiện ra ánh mắt cô đang nhìn về phía người khác ngoài hắn. Gai xương của màng cánh rút ra, rất nhanh đổi vị trí, cách nơi dẫn đường đang run lẩy bẩy tái nhợt trong góc càng gần, hung hăng đâm mạnh vào.

Tấm kính của phòng kén rung lắc dữ dội, như thể sắp sụp đổ đến nơi. Đôi bốt quân sáng loáng từng bước giẫm trên mặt đất phản chiếu ánh sáng, hắt lên bóng dáng cao lớn đang cúi người hướng về phía Khanh Diên. Đôi cánh sẫm mầu sau lưng hắn hơi khép lại, tựa như một chiếc l*иg giam vây chặt lấy cô.

Khanh Diên một lần nữa bị buộc phải đổi mới nhận thức về chênh lệch hình thể giữa lính gác dị hóa và một tân binh dẫn đường gà mờ như cô. Cô không dám nhìn bầy sói nữa đương nhiên cũng sẽ không nhìn Vincent.

Bởi nếu như cô muốn nhìn hắn, cần phải ngẩng đầu lên đến mức cực hạn. Khả năng như thế cũng không thể làm được. Cô càng không dám làm như vậy, đem cái cổ họng yếu ớt của mình lộ ra cho hắn ta.

Chính vì như thế, cô không nhìn thấy được đôi mắt Vincent đang chằm chằm nhìn cô đỏ rực kinh khủng đến mức nào. Tựa như có một ngọn lửa thiêu đốt từ trong đáy mắt lên đến đuôi mắt. Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy ngọn lửa ấy đã bùng cháy cao như vậy, nhưng không cách nào tưởng tượng nổi dòng máu đang chảy trong cơ thể hắn sẽ có bao nhiêu nóng bỏng.

Dường như ngay cả thân thể cường tráng như quái vật của hắn cũng không chịu nổi. Chất lỏng nóng rực chảy ra từ mọi lỗ hổng có thể tìm thấy. Một phần bị lớp vải quân phục được thiết kế chuyên biệt để chiến đấu với khả năng thấm hút cực cao đã hấp thu mất nhưng phần còn lại thì không.

Ví dụ như đôi mắt của Vincent đang nhìn chằm chằm vào người dẫn đường ấy. Vì dùng lực quá sức, quá mức hung hãn mà mỏi nhừ. Lông mi không chịu nổi mà nháy nhẹ một cái, rồi có một giọt nước mắt từ trong mắt hắn rơi thẳng xuống.

Giọt nước mắt rơi xuống gò má của người dẫn đường đang dán chặt vào lưng ghế tựa. Cô giống như một chiếc lá cây yếu đuối khẽ run lên một cái. Bờ môi xinh đẹp bị cắn chặt trở nên ướŧ áŧ. Cô ngừng lại, yếu ớt thở dốc. Trong lòng vừa lo lắng vừa vui sướиɠ tột độ. Mái tóc đen nhánh bị luồng khí cuộn lên từ đôi cánh làm cho rối tung. Sau khi yên tĩnh lại, vài sợi quấn lấy mi mắt và khoé môi cô. Những sợi tơ mảnh mai càng làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh đầy xúc cảm.

Khanh Diên nghe rõ tiếng thở dốc của Vincent cách cô càng ngày càng gần. Những đặc thù dị hóa khiến giọng của hắn trở nên đặc biệt dễ nghe. Sau khi gia tăng ma sát, hơi thở lúc thì nặng nề, lúc lại nhẹ nhàng lại càng thêm êm tai. Thậm chí đạt đến độ mê hoặc lòng người.

Khanh Diên không dám nhúc nhích, trong lòng gào thét sụp đổ: [A a a, hắn ta đây là đang chảy nước dãi sao? Chảy cả lên mặt mình nữa, thật buồn nôn, thật đáng sợ. Không biết có virus gì hay không? Có cần phải đi tiêm phòng không đây.]