Chương 1
Lại một ngày nữa điểm, ta lấy điện thoại ra, refresh xem bộ tiểu thuyết tu chân mà ta đang theo dõi đã có chương mới chưa.
Đây là một bộ tiểu thuyết tu chân theo hướng cốt truyện, tập trung khá nhiều tuyến nhân vật. Nhân vật chính không buff bừa bãi, phản diện thì IQ và EQ đều cao ngất, hai bên đấu trí đấu dũng cực kỳ kịch tính. Hễ nhân vật phụ nào sống sót qua chương 50 thì đều có một đội fan hùng hậu ở phần bình luận ủng hộ nhiệt tình.
Trong đó, phản diện Tạ Vân Minh, người chiếm sóng nhiều thứ hai sau nam chính, gần như thâu tóm cả một vùng bình luận. Độc giả ngày nào cũng gào thét đổi tag thành đam mỹ, đòi công bằng cho đại boss Tạ Vân Minh.
Chương mới hôm nay đúng lúc tới một bước ngoặt. Phản diện Tạ Vân Minh, kẻ trước giờ vẫn luôn ung dung tự tại, xem ra đã bị nhân vật chính Phó Giang Diệp nắm thóp, nói không chừng sắp lật xe rồi!!
So với đám fan Tạ Vân Minh đang nghiến răng nghiến lợi, ta, một độc giả trung lập chỉ hóng hớt cốt truyện, thì trong mắt chỉ có sự phấn khích khi được ăn dưa.
(Tác giả đã đăng chương mới nhất, có muốn đăng ký xem ngay không?)
Thông báo của hệ thống hiện lên, ta xoa xoa tay, ấn nút xác nhận.
===
Chương xxx: Mộng Trường Sinh
......
Tuyết lớn ngập trời Bắc Cảnh, gió bấc cuốn theo vạt áo Tạ Vân Minh, bạch y phần phật, gần như hòa vào làm một thể với vùng đất băng tuyết trắng xóa nơi này.
Hắn cụp mắt xuống, thần sắc lơ đãng mà lãnh đạm, dường như những kẻ đang cản đường trước mặt hắn nhỏ bé như cỏ rác, nhẹ tựa lông hồng.
Phó Giang Diệp đứng cách Tạ Vân Minh không xa thấy vậy, liền cười lạnh một tiếng.
Phải biết, Tạ Vân Minh cướp đi Thiên Địa Huyền Tinh của Bắc Cảnh, chặt đứt vận khí ngàn vạn năm của Bắc Cảnh, đúng là tội ác tày trời. Phó Giang Diệp cũng chẳng mong kẻ này còn chút lương tâm nào. Hôm nay hắn tới đây, chỉ để đoạt lại Thiên Địa Huyền Tinh từ tay Tạ Vân Minh.
“Tạ Vân Minh, hiện tại ngươi giao Thiên Địa Huyền Tinh ra đây, đối với đôi bên đều tốt.” Phó Giang Diệp liếc nhìn vùng đất tuyết Bắc Cảnh mênh mông vô bờ, nói một câu khách sáo.
“……”
Ai ngờ, tên kiếm tu bạch y kia vẫn cúi gằm mặt, dường như câu nói vừa rồi của Phó Giang Diệp còn nhẹ hơn cả gió thoảng.
“Ngươi!” Sắc mặt Phó Giang Diệp sa sầm, đang định nói thêm gì đó thì một giọng nói già nua từ phía sau hắn truyền đến.
“Phó tiểu hữu, đừng nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp động thủ lấy Thiên Địa Huyền Tinh đi. Có Sở gia Nam Cảnh chúng ta ở đây, hắn chắc chắn không dám manh động.”
Người nói chính là Đại trưởng lão Sở gia, là đồng minh cùng Phó Giang Diệp đến ngăn cản Tạ Vân Minh.
Nghe Đại trưởng lão Sở gia nói vậy, sắc mặt Phó Giang Diệp dịu đi đôi chút, thả lỏng tâm trạng, trong mắt hiện lên vẻ vui sướиɠ.
Năm xưa, trong chuyến đi tới bí cảnh Nam Cảnh, Tạ Vân Minh đã mất tích hơn nửa năm. Người ngoài đều tưởng hắn đã gặp kỳ duyên, bế quan tu luyện, kỳ thực không phải vậy——
Trưởng lão Sở gia bắt giữ Tạ Vân Minh đang bị thương, ép hắn lập Sinh Tử Khế với đích trưởng tử Sở gia – Sở Trường Sinh, để kéo dài mạng sống cho Sở Trường Sinh.
Để khống chế Tạ Vân Minh, Sở gia còn dùng Thế Mạng Cổ cực kỳ tàn nhẫn, một khi Sở Trường Sinh bị thương, cái giá phải trả sẽ khuếch đại gấp trăm lần lên người Tạ Vân Minh.
Ai ngờ được, Tạ Vân Minh, đệ tử đứng đầu Kiếm Tông đường đường, lại có nhược điểm chí mạng như vậy. Dù là “tù nhân”, hay “kẻ thế mạng”, bất kỳ cách gọi nào cũng đủ để nghiền nát sự kiêu ngạo mà hắn dày công xây dựng.
Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt Phó Giang Diệp lan ra khóe môi, hắn đã nắm chắc phần thắng trong việc giành lấy Thiên Địa Huyền Tinh lần này.
“Các ngươi——”
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng từ phía gió rét truyền đến, lời nói có vẻ do dự.
Mọi người lần theo tiếng nhìn lại, tên kiếm tu bạch y không biết từ lúc nào đã ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không nhìn ra cảm xúc, ánh mắt hắn lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên một bóng người đỏ rực.
“Quả nhiên mang Sở Trường Sinh đến rồi.” Tạ Vân Minh cười khẩy một tiếng, vẻ thờ ơ ban nãy biến mất, thần sắc như gió xuân ấm áp.
Nghe hắn nói vậy, một thiếu niên mặc áo choàng đỏ từ phía sau Đại trưởng lão Sở gia bước ra, chỉ khàn giọng, nói từng chữ rõ ràng: “Giao Thiên Địa Huyền Tinh ra đây.”
Tạ Vân Minh cong môi cười, vẻ lơ đãng ban đầu hoàn toàn biến mất, thần sắc ôn hòa như gió xuân mơn man. “Nếu là thứ ngươi muốn, cho ngươi đó.”
“…” Phó Giang Diệp hiếm khi thấy Tạ Vân Minh lộ ra vẻ mặt này, nhất thời có chút kinh ngạc. Còn những người xung quanh Sở gia thì lại thấy chuyện này hết sức bình thường.
Xem ra lời Đại trưởng lão Sở gia nói không sai, Sở Trường Sinh quả thực là nhược điểm của Tạ Vân Minh.