Chuyên Nghiệp Cày Thuê, Kiêm Chức Yêu Đương Online [Toàn Tức]

Chương 2

"5."

"4."

Âm thanh gì mà ồn ào vậy.

Cậu nhớ rõ mình không đặt báo thức trước khi ngủ.

"..."

Trong âm thanh thông báo điện tử ồn ào, Diệp Thu Bạch mở mắt ra, theo bản năng tìm kiếm điện thoại để tắt báo thức.

"Tít! Phát hiện hoạt động thần kinh của bạn đã trở lại bình thường, lệnh cưỡng chế offline được hủy bỏ. Để an toàn, đề nghị bạn dừng chơi game, offline nghỉ ngơi."

Âm thanh thông báo điện tử rõ ràng truyền vào tai Diệp Thu Bạch.

Đồng thời, cậu thấy rõ cảnh tượng trước mắt—

Một tòa kiến trúc trắng tinh khôi cao vυ't tận trời, mây mù bao quanh đỉnh tháp cao nhất, không thể nhìn thấy đỉnh, khung cảnh hùng vĩ tráng lệ.

Mà bên dưới kiến trúc là một quảng trường rộng lớn, trung tâm quảng trường có một bức tượng thần không có mặt, một đàn bồ câu đang đậu bên chân bức tượng thần, tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, dáng vẻ an nhiên.

"..."

Đây là nơi nào?

Là mơ sao?

Còn cả âm thanh "game", "offline" vừa rồi là từ đâu phát ra?

Đáy mắt Diệp Thu Bạch lóe lên vẻ mờ mịt, khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện trước mặt mình xuất hiện một bảng điều khiển ảo trong suốt.

Trên đó hiển thị một cửa sổ:

【Phát hiện cơ thể bạn không được khoẻ, có muốn thoát game không?】

【Có】【Không】

"..."

Diệp Thu Bạch không suy nghĩ nhiều, dù là trong mơ, cậu cũng theo thói quen đưa ra lựa chọn an toàn.

Tuy nhiên, ngay khi cậu chuẩn bị nhấn 【Có】, bảng điều khiển lại đột nhiên hiện ra một thông báo khác:

【Bạn nhận được một tin nhắn từ người đặc biệt quan tâm, sẽ tự động đọc cho bạn.】

【Đặc biệt quan tâm】(Cá Khó Tính): Cậu đang ở đâu?

Diệp Thu Bạch: ?

Câu hỏi hay, cậu cũng không biết mình đang ở đâu, mơ cũng tính sao.

Chưa kịp để Diệp Thu Bạch trả lời, người kia lại gửi đến một tin nhắn khác.

【Đặc biệt quan tâm】(Cá Khó Tính): Nhanh dịch chuyển đến tìm tôi.

Người đối diện hình như rất gấp, nhưng Diệp Thu Bạch không gấp.

Giấc mơ này thú vị đấy, ngay cả nhân vật ảo cũng có tính cách riêng biệt.

Tuy nhiên, cậu sắp tỉnh rồi, không bằng nghĩ xem sáng mai ăn gì thì thiết thực hơn.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Diệp Thu Bạch tiện tay nhấn vào lựa chọn 【Có】.

Ngay sau đó, ý thức cậu chìm xuống, giống như máy bay hạ cánh êm ái, dần dần có cảm giác tỉnh táo thực tại.

Diệp Thu Bạch lại mở mắt ra.

Tầm nhìn tập trung, cậu bất ngờ nhìn thấy một mảnh trần nhà màu xám trắng ánh kim loại.

"?!"

Trần nhà nhà cậu không phải như thế này.

Diệp Thu Bạch đột ngột ngồi bật dậy, trọng tâm thay đổi, cậu cảm thấy rõ ràng có vật lạ trên đầu.

Chưa kịp để Diệp Thu Bạch đưa tay lấy vật đó xuống, nó đã rơi xuống theo trọng lực, nằm trước mặt Diệp Thu Bạch.

Nó giống như một chiếc tai nghe chụp đầu, nhưng không có loa, toàn thân ánh lên màu bạc kim loại, hai đầu là dây cáp bằng sợi mềm mại.

Trên lớp kim loại bên ngoài, in logo "Thần Tích".

Nhìn thấy hai chữ này, trong đầu Diệp Thu Bạch không khỏi hiện lên giới thiệu của cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc hôm qua:

【Thời đại toàn tức đến, game thực tế ảo "Thần Tích" nổi tiếng khắp Tinh Võng, trở thành thế giới thứ hai của con người. Thậm chí, tiền tệ trong game và tiền tệ ngoài đời có tỷ giá quy đổi 1:1.】

Cậu đây là—xuyên vào thế giới trong một cuốn tiểu thuyết?

Diệp Thu Bạch cảm thấy hơi vô lý, vì vậy cậu thử nghiệm giơ tay phải lên, nắm chặt các khớp ngón tay.

Đau, nhưng không có cảm giác đau nhói quen thuộc đó.

Lúc này cậu đầu óc tỉnh táo không phải đang mơ, nhưng chấn thương tay đã hành hạ cậu bấy lâu nay lại biến mất?

Điều này vượt quá nhận thức của Diệp Thu Bạch.

"Vù—!"

Lúc này, một âm thanh bánh xe lăn trên sàn kim loại đột nhiên vang lên.

Diệp Thu Bạch rất nhạy cảm với âm thanh, gần như theo bản năng nhìn sang.

Phát ra âm thanh là một vật tròn tròn, nó chỉ cao bằng thùng rác, nhưng lại di chuyển rất linh hoạt đến bên giường rồi dừng lại.

Sau đó ngẩng nửa cái đầu tròn về phía Diệp Thu Bạch, trên đó hiện lên biểu tượng cảm xúc lo lắng rất giống con người:

"Phát hiện lượng đường trong máu của chủ nhân quá thấp, theo ghi chép, chủ nhân đã hơn hai mươi tiếng chưa bổ sung dinh dưỡng. Nghiện game là không tốt, chủ nhân nên bật hệ thống báo thức sức khỏe của tôi."

Diệp Thu Bạch: "..."

Trống giống robot, nhưng trí thông minh của nó đã vượt quá công nghệ mà Diệp Thu Bạch biết.

Thấy Diệp Thu Bạch không trả lời, vật tròn tròn nhỏ bé vẫn đang thúc giục:

"Chủ nhân? Chủ nhân nên dậy ăn rồi."

Diệp Thu Bạch nhìn nó một lúc, xác định nó không có nguy hiểm, sự cảnh giác mới giảm bớt.

Sau khi hoàn hồn, bụng đúng là rất đói, hơn nữa cơ thể cũng không có sức lực gì.

Diệp Thu Bạch mím môi: "Vậy thì ăn cơm trước đã."

Sức khoẻ là quan trọng nhất.

Vật nhỏ nghe vậy lại "vù" một tiếng rồi rời đi, có lẽ là đi chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho cậu.

Nhìn cách bài trí xa lạ trong phòng, Diệp Thu Bạch rất muốn tìm một cái gương để xem mặt mình.