“Ách…” Cố Đông nằm dài trên chiếc ghế, vừa vỗ bụng vừa ngáp một cái thật to, bụng còn vang lên tiếng gừ gừ hòa lẫn với hương vị thịt và hành.
Lâu rồi không ăn một bữa sáng thỏa mãn như vậy, bình thường Dư Huệ làm cháo khoai lang cho họ ăn sáng, kèm theo những miếng dưa củ cải mà bà nội mang từ quê lên.
Cố Đông không thích ăn khoai lang, chỉ ăn cháo khoai lang và ăn dưa củ cải, đến tiết học thứ hai ở trường là bụng đã réo lên ầm ầm rồi.
Mỗi ngày nó đều phải chịu đói hai tiết học ở trường rồi mới chạy về nhà ăn cơm trưa, cơm trưa lại vẫn là khoai lang khô, món rau chỉ có khoai tây xào và rau xanh, ăn chẳng thấy ngon gì.
“Bụng no quá, bánh hành này thật ngon.” Cố Tây cũng dựa lưng vào ghế, một tay xoa bụng tròn xoe, miệng vẫn mơ màng nhớ lại hương vị của bánh hành.
“Ước gì mỗi ngày đều có thể ăn được cái bánh hành ngon như vậy.”
“Anh cả.” Cố Tây quay đầu nhìn Cố Đông, “Chúng ta tối nay cũng tắm đi.”
Vì tắm xong mới được mẹ kế làm cho, nhóc muốn mỗi ngày đều được tắm để sáng mai lại được ăn bánh hành.
Cố Nam liếc mắt nhìn em trai, vẻ mặt đầy khó chịu, cảm thấy thằng khờ này thật ngốc.
Cố Đông: “Bây giờ mới tháng năm thôi, ai mà tắm mỗi ngày?”
Dù trưa có hơi nóng một chút nhưng sáng tối vẫn còn khá mát mẻ, một ngày chẳng ra mồ hôi bao nhiêu, tắm mỗi ngày làm gì cho mệt?
“Với lại nước máy đâu có tính tiền!”
Khu nhà quân đội nơi họ sống gần khu thành phố, vì thế cũng lắp đặt hệ thống nước máy, việc sử dụng nước rất tiện lợi.
Cố Tây chu môi: “Vậy sáng mai chúng ta không ăn được bánh hành sao?”
Dư Huệ vừa rửa bát xong liền mang món cơm cháy giòn cay hôm qua vào trong phòng khách, “Sáng mai chúng ta sẽ ăn bánh bao nhân thịt heo và hành, từ chiều hôm nay bắt đầu làm, tối cũng ăn bánh bao.”
“Thật không ạ?” Gương mặt tròn xoe của Cố Tây đầy ngạc nhiên.
“Đương nhiên là thật rồi, nhưng các con phải ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy nhảy lung tung, không được nghịch ngợm. Mẹ đi trong thành về rồi chiều mới làm bánh bao cho các con.”
Cố Đông liếc một cái, rồi cười khẩy một tiếng.
Cố Nam cũng nhăn mặt, nhưng trong đầu lại đang nghĩ về những chiếc bánh bao nhân thịt heo và hành.
“Con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn, con sẽ trông anh cả và anh hai cho mẹ.” Cố Tây giơ tay lên, vừa dứt lời thì bị hai anh trai trừng mắt nhìn.
Mặc dù hơi sợ, nhưng Cố Tây vẫn không hạ tay xuống, vì muốn ăn được bánh bao nóng hổi, nhóc sẵn sàng đối mặt với nguy cơ bị đánh để ngăn không cho anh cả và anh hai chạy đi nghịch ngợm.
Dư Huệ duyệt cho Cố Tây, nghiêm túc nói: “Vậy thì nhà này giao cho con đấy.”
Cố Tây từ ghế mây trượt xuống, hai chân hợp lại, làm một động tác chào quân đội, “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Haha…” Dư Huệ bị đứa trẻ này làm cho vui, cười thành tiếng.
Cố Tây quả là một đứa trẻ rất đáng yêu.
Cố Đông và Cố Nam nhìn em trai với ánh mắt khinh bỉ, cảm thấy thằng nhóc này có phần ngu ngốc, đã bị mẹ kế mê hoặc bằng những lời ngon ngọt rồi, dự định sau khi Dư Huệ đi rồi sẽ phải giáo huấn thằng khờ này một trận.
“Cơm cháy này mẹ đặt trên bàn đó, các con đói thì có thể ăn, trong ngăn kéo tủ có kẹo sữa, các con muốn ăn thì tự lấy, nhưng đừng ăn quá nhiều, cẩn thận sâu răng.”
Nghe đến kẹo sữa, ba đứa trẻ lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía tủ tường ở góc phòng.
Dư Huệ cầm túi vải lớn, bế Bắc Bắc trong nôi lên, “Mẹ phải đi thành phố mua sữa bột, Bắc Bắc ở lại đây, nhờ dì Tiền giúp trông một chút.”
“Các con giữ nhà những cũng phải chạy qua coi em.”
Cố Đông và Cố Nam không nói gì, chỉ có Cố Tây nói một tiếng “Dạ”, rồi lon ton theo Dư Huệ sang nhà bên cạnh.
Tiền Lan biết Dư Huệ muốn nhờ mình giúp trông một lúc Bắc Bắc, liền vui vẻ đồng ý, còn liên tục khen bánh hành mà Dư Huệ làm thật ngon, nói ngày khác phải học hỏi công thức.