Dì Út Của Bạn Thân Lại Là Cấp Trên Tôi Thích

Chương 2

Tần Yên Nhiễm hờ hững: "Cậu cũng chỉ đẹp hơn được chút xíu thôi."

Tạ San San nghe vậy thì cười, buông cô ra: "Thôi nào, ăn đi. Tớ đã gọi rất nhiều món."

Chiếc bàn tròn trong phòng ăn bày la liệt các món: cua lông, tôm hùm, cùng vô vàn hải sản. Lúc này Tần Yên Nhiễm mới nhận ra đây là một nhà hàng chuyên về hải sản. Cô biết Tạ San San giàu, nhưng bữa ăn này chắc phải bằng cả tháng lương của cô.

Ngồi xuống cạnh Tạ San San, Tần Yên Nhiễm hỏi: "Lần này về rồi có đi nữa không?"

Tạ San San vừa đeo găng tay dùng một lần vừa bóc vỏ tôm: "Không đi nữa, sẽ ở lại thành phố B làm việc. Vui không?"

Tần Yên Nhiễm không nhìn cô, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên: "Cũng tạm thôi."

Biết tính bạn mình, Tạ San San chỉ cười, rồi gắp thức ăn cho cô.

Tần Yên Nhiễm tiếp lời: "Đã tìm được việc chưa?"

Tạ San San lắc đầu: "Chưa. Tớ định chơi một thời gian đã."

"Cô tiểu thư thật rảnh rỗi."

"Đừng châm chọc tớ nữa mà."

Lâu ngày không gặp, hai người cứ thế trò chuyện liên hồi. Tần Yên Nhiễm đã uống hết một ly nước cam.

Tạ San San cũng khô cả miệng, bèn uống một ngụm nước, lướt điện thoại nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lướt qua cổ Tần Yên Nhiễm. Trên làn da trắng mịn, gần cổ áo có một vệt đỏ mờ mờ.

Tạ San San tò mò tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, nhưng bị Tần Yên Nhiễm đẩy ra.

"Cậu làm gì đấy?" Tần Yên Nhiễm nhìn cô cảnh giác.

Tạ San San thắc mắc: "Cổ cậu sao lại có vết đỏ thế này? Không phải cậu bảo không có người yêu sao? Hồi trước còn nói thích một người, chẳng lẽ cậu cưa đổ rồi?"

Nghe đến đây mặt Tần Yên Nhiễm đỏ bừng.

Tạ San San thấy phản ứng ấy thì càng khẳng định chắc chắn, cô trêu: "Là ai mà cậu ngày ngày khen xinh đẹp, quyến rũ, nhìn phát là mê ngay? Vậy vết đỏ này là do ai để lại, nhanh thế mà cậu đã đổi ý rồi sao?"

Tần Yên Nhiễm bối rối đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Chỉ cần nghĩ đến Diệp Thanh Hứa, tim cô lại đập loạn xạ.

"Cậu nói linh tinh gì thế!" Cô phủ nhận ngay.

Tạ San San giơ điện thoại lên: "Tớ có ghi âm đấy, cậu muốn nghe thử không?"

Tần Yên Nhiễm vội giật lấy điện thoại, thử hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhập ngày sinh của Tạ San San thì mở khóa được, rồi vội vàng tìm kiếm đoạn ghi âm.

Tạ San San bật cười: "Tớ đùa thôi, ghi âm gì chứ."

Tần Yên Nhiễm đặt điện thoại lên bàn, môi mím chặt rồi lại thả lỏng, trăn trở hồi lâu mới khẽ gật đầu.

Tạ San San ngạc nhiên: "Cái vết đó là do cô ấy để lại à?"

Tần Yên Nhiễm tiếp tục gật đầu, đến cả tai cũng đỏ lựng.

Tạ San San nhìn cô đầy sửng sốt: "Vậy hai người đã làm rồi? Giờ là người yêu của nhau rồi hả?"

Tần Yên Nhiễm lại lắc đầu.

Sự sửng sốt của Tạ San San nhanh chóng chuyển thành lo lắng: "Rốt cuộc là sao? Cậu bị cô ấy lừa à?"

Tần Yên Nhiễm vẫn lắc đầu.

Tạ San San sắp phát điên, lay mạnh vai cô: "Cậu nói đi chứ!"

Tần Yên Nhiễm chẳng biết phải mở lời thế nào. Cô là người chủ động quyến rũ Diệp Thanh Hứa, lại còn tự mình nói không cần chịu trách nhiệm.

Cô vuốt nhẹ sợi tóc rơi bên tai, đôi mắt ánh lên vẻ ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ đến mức khó tin.

Giọng cô khẽ khàng: "Chúng tớ đã làm... nhưng là tớ chủ động quyến rũ cô ấy."

Nghe xong Tạ San San thở phào, ít nhất không phải bị lừa. Nhưng nhìn cái dáng vẻ xấu hổ e thẹn của Tần Yên Nhiễm, đôi mắt sóng sánh đầy cuốn hút, cô chẳng ngạc nhiên khi ai đó không thể từ chối.

Tạ San San hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"

Tần Yên Nhiễm ấp úng hồi lâu mới nói: "Sau đó tớ bảo chúng tớ đều là người trưởng thành, chuyện này không có gì to tát, rồi kết thúc."

Tạ San San hét lên: "Lãng phí thế!"

Đúng là lãng phí mà.

Tần Yên Nhiễm cũng tự trách mình, ghét bản thân ăn nói kém cỏi.

Tạ San San nhìn cô đầy tò mò: "Cô ấy rốt cuộc là ai mà cậu lại mê đến mức như vậy?"

Tần Yên Nhiễm uống một ngụm nước, cúi đầu khẽ đáp: "Cô ấy là sếp của tớ. Cô ấy đẹp lắm, làm việc giỏi, mọi mặt đều xuất sắc..."

Tạ San San cắt lời cô: “Tớ thấy cậu đang nói là cô ấy hoàn hảo không tì vết luôn rồi.”

Tần Yên Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Ừm, đúng là không có khuyết điểm nào.”

Tạ San San không thể tin nổi, ngày cô bạn thân của mình trở nên u mê thế này thực sự đã đến: “Cậu phải để tớ gặp thử xem, người gì mà ăn sạch sành sanh rồi biến mất như vậy, liệu tốt đến mức nào chứ!”

Tần Yên Nhiễm đang định phản bác thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Cả hai gần như đồng thời nhìn về phía cửa.