Dư Thanh Xuyên không thể tìm ra câu trả lời.
Lục Thời Duy nằm đó, nghe thấy cậu tự lẩm bẩm, cũng có cùng một thắc mắc. Bởi vì chỉ khi Dư Thanh Xuyên chạm vào, anh mới cảm nhận được cơ thể của mình một cách rõ ràng.
Có lẽ… đây chính là duyên phận, Lục Thời Duy thầm nghĩ.
Cơn đau dạ dày đã biến mất, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Dư Thanh Xuyên nắm lấy cổ tay Lục Thời Duy, đầu gật gù như gà mổ thóc, chẳng bao lâu đã ngủ gục trong tư thế ngồi.
Rồi… cậu cảm thấy ngồi ngủ thật không thoải mái, lưng bắt đầu ê ẩm. Trong cơn mê man, cậu từ từ ngả người xuống giường, sau đó vì cảm thấy lạnh, liền nhắm mắt lại, giống như một con sâu tằm, chui tọt vào trong chăn.
Tất nhiên, cậu không quên kéo tay của Lục Thời Duy đặt lên bụng mình, giữ nguyên tư thế đó.
Lục Thời Duy cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của Dư Thanh Xuyên, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm sạch sẽ dễ chịu. Sự gần gũi này mang lại cho anh cảm giác yên bình hiếm có, khiến anh cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, anh cố gắng điều khiển cơ thể, cuối cùng cũng nhúc nhích được ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại dưới lớp áo của cậu.
Quả nhiên… cảm giác rất tuyệt vời.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thời Minh mang bánh mì nguyên cám và sữa tách béo đến. Anh vừa bước vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt: Dư Thanh Xuyên ngủ say bên cạnh Lục Thời Duy, trông chẳng khác gì một bình gas nhỏ đáng yêu.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm, cố gắng chiếu vào căn phòng, nhưng chỉ chạm đến cổ chân trần của Dư Thanh Xuyên, không thể nào đánh thức họ.
Lục Thời Minh liếc nhìn đồng hồ, nhận ra vẫn còn khá sớm. Anh không nỡ gọi cậu dậy, liền nhẹ nhàng đặt bữa sáng lên bàn trà, rồi đi ra ngoài lấy thêm hai chai dinh dưỡng, đặt trên tủ đầu giường, sau đó lặng lẽ rời đi.
Khi Dư Thanh Xuyên tỉnh dậy, cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái, chiếc chăn mềm mại và ấm áp đến mức cậu không nỡ rời khỏi.
Cậu ngáp một cái và vươn vai, nhưng vừa kéo căng người một chút thì chợt nhận ra… có gì đó không đúng!
Ký ức tối qua lập tức ùa về, cậu mở to mắt đầy bàng hoàng.
Trời ơi! Sao mình lại chui lên giường của Lục Thời Duy thế này?!
Dư Thanh Xuyên cảm giác máu nóng dồn hết lên mặt, đỏ bừng như quả cà chua chín. Cậu vội vàng gỡ tay của Lục Thời Duy ra, lúng túng cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi anh Duy, em không cố ý ngủ trên giường anh đâu…”
May mắn thay, Lục Thời Duy vẫn trong trạng thái thực vật, không có cảm giác gì cũng không phản ứng lại. Điều này khiến Dư Thanh Xuyên thở phào nhẹ nhõm.
Xem như anh Duy đã tha thứ cho mình rồi!
Nhưng giờ cậu còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn: cân nặng!
Dư Thanh Xuyên lê đôi chân còn hơi mệt mỏi bước lên cân điện tử, nín thở chăm chú nhìn con số hiện lên trên màn hình.
170,51!
Đôi mắt cậu sáng lên, suýt nữa thì bật khóc vì vui mừng. Mình giảm cân rồi!
Dù biết rằng con đường giảm cân còn dài và đầy thử thách, nhưng sự thay đổi nhỏ này cũng đủ khiến Dư Thanh Xuyên tràn đầy hy vọng. Chỉ cần kiên trì, cậu tin mình sẽ sớm đạt được cân nặng lý tưởng!
Trong lúc vui sướиɠ, ánh mắt cậu tình cờ lướt qua bàn trà và nhìn thấy bữa sáng được chuẩn bị sẵn, cùng hai chai dinh dưỡng đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
Một sự ngượng ngùng vô hình bắt đầu lan tỏa.
Lục Thời Minh đã đến rồi!
Anh ấy đã thấy cậu… nằm trên giường của anh trai mình.
Dư Thanh Xuyên ôm đầu đầy khổ sở. Nếu sau này Lục Thời Duy tỉnh lại, liệu Lục Thời Minh có phát hiện ra cậu là một kẻ lừa đảo và quay sang đối đầu với cậu không?
Tệ hơn nữa, nếu Lục Thời Duy biết cậu đã lợi dụng anh trong lúc anh không hay biết, liệu cả hai anh em nhà họ Lục có cùng nhau trả thù cậu không?
Ôi trời ơi… Tương lai thật u ám…