Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Bám Lấy Anh Trai Nam Chính

Chương 21: Thanh niên phải biết kiềm chế chứ!

Thông tin trên mạng khá lộn xộn, cậu phải đọc kỹ từng đánh giá ở nhiều nơi khác nhau. Cuối cùng, cậu chọn một phòng khám Đông y được nhiều nhận xét tốt.

Cậu đặt lịch hẹn khám buổi chiều qua ứng dụng công khai của phòng khám. Thực tế, việc bắt mạch thường chính xác hơn vào buổi sáng, khi mạch đập ổn định hơn. Nhưng cả tuần này các khung giờ sáng đều đã kín lịch. Chỉ còn buổi chiều là trống vài lượt, tuy nhiên vị đại phu giỏi nhất của phòng khám thì đã kín, chỉ còn lại một thầy thuốc trẻ hơn, vẫn còn hai ba suất khám.

Buổi trưa, Lục Thời Minh không đến đưa cơm, nhưng anh đã gọi một phần ăn giao tận nơi cho cậu và dặn rằng tối anh sẽ qua.

Bữa trưa hôm nay là một chén cơm nhỏ, một phần rau cải xào cùng với salad ức gà.

Dư Thanh Xuyên ăn xong, xoa xoa bụng tự động viên bản thân: Chỉ cần kiên trì thêm hai ngày nữa, mình sẽ quen với chế độ ăn này thôi!

Ăn xong, cậu nằm trên giường dành cho người chăm sóc bệnh nhân và chợp mắt một lát. Sau đó, tạm biệt Lục Thời Duy rồi bắt xe buýt đến phòng khám Đông y.

Cậu đến sớm hơn một chút, đợi khoảng nửa tiếng thì đến lượt mình khám.

Phòng khám Đông y được bài trí mang đậm nét cổ kính, hương thảo dược thoang thoảng trong không khí. Dư Thanh Xuyên bước vào phòng chẩn bệnh, ngồi xuống trên ghế dài và trình bày tình trạng của mình:

“Chào thầy, dạo gần đây tôi cảm thấy mình hơi béo, nên đang ăn thực đơn giảm cân. Tôi muốn nhờ thầy bắt mạch xem cơ thể tôi có vấn đề gì không ạ?”

Cậu cũng lo lắng rằng chế độ ăn giàu dầu mỡ và đường mà cơ thể vốn quen thuộc có thể đang gây áp lực lớn lên sức khỏe.

Vị thầy thuốc mặc áo blouse trắng, trông vừa nho nhã vừa hiền từ, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Ông liếc qua khuôn mặt của Dư Thanh Xuyên, dừng lại ở vết bớt hình trái tim trên trán cậu, thoáng ngạc nhiên và hỏi:

“Vết bớt này của cậu xuất hiện từ khi nào vậy?”

Dư Thanh Xuyên lục lọi trí nhớ một lúc rồi đáp: “Từ nhỏ đã có rồi, thầy ạ.”

Vị thầy thuốc khẽ gật đầu, sau đó nâng tay đặt lên cổ tay cậu để bắt mạch.

Ông im lặng chẩn đoán trong giây lát, rồi bất ngờ mỉm cười nhìn Dư Thanh Xuyên, nói:

“Thanh niên, cậu phải kiềm chế lại đấy.”

Dư Thanh Xuyên ngẩn người: Kiềm chế?

Cậu còn chưa có người yêu, thậm chí vẫn còn là trai tân mà…

Dư Thanh Xuyên vội vàng giải thích:

“Thầy ơi, chắc thầy nhầm rồi. Em không có bạn gái, cũng không có bạn trai. Thậm chí em chưa từng yêu ai. Còn chuyện tự mình giải quyết thì… rất ít. Sao lại phải kiêng cữ ạ?”

“Ồ?” Vị đại phu nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Ông lại bắt mạch thêm một lúc lâu, sau đó yêu cầu Dư Thanh Xuyên thè lưỡi để kiểm tra thêm. Cuối cùng, ông khẳng định chắc chắn:

“Mạch của cậu trầm và chậm, cơ thể có dấu hiệu phù thũng, rìa lưỡi lớn. Đây là biểu hiện điển hình của thận dương hư. Cậu có thường xuyên bị đổ mồ hôi trộm, sợ lạnh không? Ham muốn cũng không mạnh mẽ, đúng không?”

“Dạ... đúng là như vậy.”

Dư Thanh Xuyên bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nguyên chủ mới chỉ 21 tuổi, làm sao lại có thể bị thận hư nghiêm trọng như thế?

“Nhưng thầy ơi, em thực sự chưa từng yêu ai mà…” Cậu lo lắng nói, giọng run run. “Thầy xem lại giúp em được không ạ?”